Chương 1603: Sư phụ, song tu nhé! (13)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 646 chữ
- 2022-02-11 03:28:47
Phong Quang liếc mắt nhìn Ngư Côn,
Cho dù một kẻ có ác ôn cỡ nào thì cũng không thể giết hắn ta trước mặt con hắn. Điều đó sẽ gây ám ảnh c8ả đời cho đứa trẻ kia.
Phong Quang là người rất có nguyên tắc, đặc biệt là khi đối mặt với trẻ em. Cô vẫn luôn cảm thấy trẻ em cầ3n được bao bọc cẩn thận, nếu không chỉ cần hơi sai sót là sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển cả đời của đứa bé.
Mỹ nhân rất thích trẻ9 con sao?
Phong Quang nhìn về phía Ngư Côn, nghe giọng điệu tỏ ra thấu hiểu của hắn, cô không chịu thua mà bĩu môi,
Thích trẻ co6n gì chứ? Ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói thôi.
Để ta nói nhé, đầu sỏ gây tội lớn nhất trong chuyện này vẫn là thiên tai.
Ngư Côn thong thả nói:
Ta thấy có rất nhiều nạn dân dọc đường, không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?
Các vị hẳn là tới từ nơi khác, không biết cũng phải thôi.
Người đàn ông nói:
Lạc Nhật Thôn chúng ta cũng là thôn xóm thuộc về Dương Thành. Trước kia ta vẫn bán thịt heo ở trong thôn, tất cả mọi người đều gọi ta là Trịnh đồ tể, về sau lại cưới được Kiều Nương làm vợ, có con gái là Tiểu Dung, ngày tháng trôi qua cũng coi như dễ chịu. Nào biết vào ba tháng trước, sau khi một trận mưa to đổ xuống, hồng thủy liền kéo đến ngập trời, có rất nhiều người chưa kịp chạy trốn đã bị lũ lụt cuốn đi, mà những người có thể may mắn tránh được lũ như chúng ta lại không có chỗ ở cố định vì nhà đã bị hủy...
Cô không thích cảm giác bị người ta nhìn thấu, huống chi còn là nam nhân khiến c5ô chán ghét này.
Ngư Côn mở quạt ra, chỉ cười không nói.
Phi Tử Diên nhìn Phong Quang, lại nhìn sang Ngư Côn, không hiểu sao lại cảm thấy dường như mình không chen miệng vào được.
Đôi vợ chồng bên kia rốt cuộc cũng khóc xong, người đàn ông nói:
Công tử, hai vị cô nương, chúng ta đã biết chuyện mình làm không đúng, cho dù các vị muốn xử phạt chúng ta thế nào, chúng ta cũng không một câu oán hận.
Phi Tử Diên nói:
Nếu thật sự đưa các ngươi vào đại lao, vậy con gái các ngươi phải làm sao bây giờ?
Hai vợ chồng nhìn nhau, lại một lần nữa trầm mặc, hẳn là bọn họ vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Phi Tử Diên hỏi:
Các ngươi chịu khổ thiên tai như vậy mà quan phủ Dương Thành lại mặc kệ sao?
Quan phủ sao có thể không quan tâm?
Người đang nói chuyện chính là Kiều Nương. Nàng ta thở dài:
Mỗi lần quan phủ xây nơi ở mới, đưa đồ cứu tế cho chúng ta, một trận mưa to sẽ lại hạ xuống, ngay sau đó chính là hồng thủy dâng lên đột ngột. Người và của không ngừng tổn thất. Đáng sợ hơn chính là dịch bệnh cũng tới, quan phủ muốn quản cũng không quản được. Tất cả mọi người đều nói Lạc Nhật Thôn chúng ta là thôn bị nguyền rủa, hiện tại người trong thành cũng không chịu cho người Lạc Nhật Thôn vào tị nạn, phần lớn mọi người đều đã chết bệnh hay chết đói, cũng chỉ còn lại một số ít người người đang kéo dài hơi tàn.
Lần nào các ngươi dựng lại nhà cũng bị hồng thủy đột kích sao?
Ngư Côn vuốt cằm, hắn khó có khi đứng đắn mà nói:
Có vấn đề đây...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.