Chương 1607: Sư phụ, song tu nhé! (17)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 679 chữ
- 2022-02-11 03:28:47
Đúng là phiền chết đi được!
Phong Quang tức giận nói một câu, cô đặt lão tôm sông xuống đất rồi quyết đoán nhảy vào trong nước. Để có thể bơi8 nhanh hơn, hai chân cô hóa thành đuôi rồng, dòng chảy ngầm dưới mặt nước không là gì với cô cả, đuôi rồng chẳng qua cũng chỉ giúp cô bơi nhan3h hơn mà thôi.
Tuy dòng nước vẩn đục, khiến Phong Quang trước nay quen sống trong nước sạch có cảm giác cực kỳ không khoẻ, nhưng cô vẫ9n nhịn. Không lâu sau, cô liền thấy được Ngư Côn đang trôi nổi trong nước. Không kịp nghĩ nhiều, cô đến gần vị trí của Ngư Côn, nỗ lực ôm lấy 6eo hắn.
Phong Quang thấy hắn nhìn mình chằm chằm, không khỏi nghĩ liệu có phải mình có chỗ nào không thích hợp hay không. Cái đuôi của cô lại quẫy, làm bắn ra cả một đám bọt nước, thoạt nhìn có vẻ hỗn độn... Đợi đã, cái đuôi!?
Cô quay đầu lại, quả nhiên là một cái đuôi rồng màu đỏ!
Không sai, chính là gian tà.
Lưng Phong Quang phát lạnh, có một loại cảm giác không ổn. Cô xoay người định nhảy vào trong nước rời đi, nhưng chợt bị người kia kéo tay giữ lại.
Này! Ngư Côn!
Phong Quang không kịp nghỉ ngơi, lại vỗ vỗ mặt hắn,
Ngươi tỉnh lại một chút!
Sắc mặt Ngư Côn tái nhợt, giờ phút này hắn im lặng không nói, khó có khi lại khiến người ta cảm thấy hắn cũng là một nam nhân đẹp trai.
Nhưng Ngư Côn vẫn không hề có phản ứng.
Rốt cuộc Phong Quang liền nóng nảy, cô cắn móng tay cái, thấp thỏm nói:
Chẳng lẽ ta phải tìm Phi Tử Diên tới hô hấp nhân tạo miệng đối miệng cho hắn mới được sao?
Khụ khụ...
Ngư Côn chợt ho ra nước.
Ngư Côn, ngươi tỉnh rồi!
Phong Quang vội vỗ ngực thuận khí cho hắn.
Nhưng Phong Quang không có tâm tư thưởng thức. Cô lại ấn vào nhân trung của hắn,
Không phải đều nói người tốt sống không thọ, tai họa để ngàn năm sao? Ngươi cứ chết như vậy thì làm thế nào gây tai họa cho người khác được chứ?
() Nhân trung: Rãnh dọc chạy từ dưới mũi đến môi trên.
Phong Quang vội vàng giấu cái đuôi dưới nước, lại hung hăng nói với hắn:
Ngươi không nhìn thấy cái đuôi nào cả! Ngươi bị ảo giác!
Phải không?
Ngư Côn cong môi cười, cả người hắn đều ướt đẫm, đặc biệt là tóc hắn vẫn còn đang nhỏ nước, nhưng khi hắn nở nụ cười, mọi chật vật đều biến mất không tăm tích, ngược lại có thêm cảm giác... gian tà?
Phong Quang quýnh lên, lập tức ôm hắn cố gắng bơi lên bờ. Loài người vốn có thân thể yếu ớt, gặp phải chút việc nhỏ sẽ lập tức xảy ra vấn đề, tuy nói cô vẫn luôn chán ghét nam nhân vô lại này, nhưng sự chán ghét đó còn chưa tới mức cô hy vọng người ta chết đi.
Khoảng hai ba phút sau, Phong Quang đưa Ngư Côn trồi lên mặt nước, cô cố sức kéo người lên trên bờ. Cho dù cô có thân thể thần linh, nhưng tóm lại vẫn là một thần linh không chăm rèn luyện, nên cô vẫn phải cố hết sức. Chờ đến khi cô kéo được người lên bờ, chính cô cũng bị mệt chết.
Này, Ngư Côn!
Phong Quang gọi một tiếng, việc nói chuyện trong nước không là gì đối với cô cả.
Ngư Côn nhắm chặt mắt5, không có phản ứng.
Ngư Côn yếu ớt trợn tròn mắt,
Ta... Khụ khụ...
Chưa nói xong, hắn lại hộc ra không ít nước.
Phong Quang thấy hắn có vẻ đã hộc nước xong rồi, mới dìu hắn lên,
Ngươi không sao chứ?
Không sao...
Ngư Côn thều thào nói. Hắn lại nhìn Phong Quang, ánh mắt bỗng nhiên không dời đi được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.