Chương 1644: Sư phụ, song tu nhé! (54)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 697 chữ
- 2022-02-11 03:28:47
Đầu tiên Phong Quang khựng lại, tiếp đó, cô không dám tin tưởng mà ngồi thẳng người. Ánh nắng vẫn còn đây, nhưng những bông tuyế8t lại bắt đầu rơi xuống. Tuyết vừa chạm đất liền lập tức mất đi, mà trên đường đá lại nở rộ những đóa hoa đủ loại màu sắc, từ c3ành khô lá rụng lại cứ thế mọc ra loại quả không biết tên.
Cô mãi vẫn không nói nên lời. Một lúc lâu sau, cô hết sức bì9nh tĩnh nói,
Ngươi lại dùng ảo cảnh với ta à?
Phong Quang không hiểu hắn thật sự không rõ, hay là giả vờ không hiểu. Cô lại nói:
Ta không thích ngươi dùng kết giới nhốt ta ở Lạc Nhật Phong.
Hóa ra Phong Quang nói đến điều này.
Hắn tựa như bừng tỉnh, lại ôm cô cười nói:
Đó không phải là nhốt. Phong Quang, ta đang bảo vệ nàng.
Đầu tiên Phong Quang gật đầu, sau đó lại lắc đầu rất nhanh,
Ta không muốn học. Đây nhất định là loại pháp thuật khó. Thiên phú của ta không cao, chắc chắn không học được.
Cô thật ra lại rất tự biết mình.
Phong Quang lại trầm mặc một lúc lâu,
Nếu không phải ảo cảnh... sao ngươi làm được những việc này?
Ta đương nhiên có phương pháp của ta.
Hắn lại cười, ôn hòa như ngọc,
Phong Quang muốn học sao?
Nếu đến khi ngươi có việc không thể đi cùng ta thì sao? Ta sẽ không thể rời khỏi Lạc Nhật Phong một bước?
Thấy ngữ khí của cô đã mạnh hơn rất nhiều, vẻ tươi cười của Vô Nhai cũng càng thêm hoàn mỹ,
Phong Quang, nàng không biết nàng yếu ớt đến thế nào đâu. Ta cần phải bảo vệ nàng thật tốt, không thể xảy ra sai sót nào được.
Dĩ nhiên không phải.
Hắn phủi tuyết rơi trên đỉnh đầu cô,
Ảo cảnh ch6ỉ để dùng cho có lệ với những người khác thôi. Phong Quang không phải những người khác. Thứ mà nàng muốn, ta đều sẽ thực sự đưa5 đến trước mặt nàng.
Hắn không có lý do gì mà lừa cô.
Phong Quang thừa nhận tim mình đã đập thình thịch, nhưng sau khi rung động, cô lại cảm thấy có một câu nhất thiết phải nói ra,
Vô Nhai...
Ừm?
Vô Nhai khẽ đáp lời. Hắn biết, mỗi khi muốn nói chuyện quan trọng, cô đều sẽ trực tiếp gọi tê hắn, nhưng thấy cô nghẹn đỏ mặt, cũng không nói được chữ nào, hắn liền nhẹ giọng cổ vũ cô,
Phong Quang muốn nói gì với ta vậy?
Bảo vệ mà ngươi nói... chính là khiến ta không thể đi đâu được sao?
Hoàn toàn không phải vậy. Phong Quang muốn tới chỗ nào, ta đều có thể cùng nàng đến đó.
Ta...
Phong Quang lại cẩn thận liếc mắt nhìn hắn một cái, lúc này mới lấy hết can đảm mà nói:
Ta không thích cảm giác bị nhốt lại.
Nhốt lại?
Con ngươi đen nhánh của hắn lộ vẻ mờ mịt khi nghe hai chữ này.
Vô Nhai chỉ cảm thấy dáng vẻ không có chí tiến thủ này của cô thực sự rất đáng yêu. Hắn lại cúi đầu, hôn lên trán cô. Mấy ngày nay, hắn càng ngày càng thích tiếp xúc thân mật với cô. Xu thế phát triển này, hắn không hề cảm thấy có gì không tốt.
Nếu Phong Quang không muốn học cũng không sao. Tóm lại có ta ở đây, Phong Quang muốn gì, ta đều cho được.
Đây không phải lời dỗ ngọt để người mình thích được vui. Hắn đang nói sự thật, bởi hắn có khả năng này.
Nhìn xem, chẳng qua chỉ là có hắc y nhân tới đánh lén mà thôi, cô liền bị thương nặng như thế ngay trước mặt hắn. Vô Nhai muốn ngăn chặn tất cả nguy hiểm ngay khi chúng chưa xảy ra. Ở trong mắt hắn, đây là chuyện nhất định phải làm.
Vô Nhai...
Phong Quang nắm chặt góc áo hắn, gằn từng chữ một:
Ta không thích loại cảm giác này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.