Chương 1687: Cua đổ phù thủy hắc ám (38)


Dưới chăn mỏng, tay Hermann nhẹ nhàng xoa cái eo bủn rủn của cô. Hắn bảo đảm,
Về sau sẽ không làm em mệt như vậy nữa.


Phong Quang rất mu8ốn tin tưởng, nhưng khi nhìn ánh mắt
thực tủy biết vị
của hắn thì đáy lòng cô lại không khỏi hoài nghi, người đàn ông này là cô chọn, cho dù th3ể lực có tràn đầy quá thì cô cũng chỉ có thể chấp nhận thôi, nhưng cô còn lo một chuyện,
Đám Eve nhất định đã quay lại nhà thờ rồi...


N9ếu không tìm thấy cô, Eve nhất định sẽ hoài nghi.
Hermann chỉ nói:
Không cần lo.


Không cần lo... Không cần lo...
Cô cắn lên n6gực hắn một cái,
Đến khi nào chàng mới có thể nói cho ta rõ một chút?

Hermann không kêu đau tiếng nào, thậm chí hắn còn vuốt ve đầu cô,5 cũng mặc cho cô cắn như vậy. Lúc này, hắn rốt cuộc cũng không lặp lại câu nói khiến cho cô tức giận kia nữa,
Con ngựa kia của Richard không chạy đến núi Andes thì sẽ không dừng lại.

Đây là lần đầu tiên Phong Quang nghe thấy hắn thở dài, lại không ngờ hắn thở dài vì lý do như thế, cô không còn gì để nói cả. Một lát sau, cô mới cất lời:
Vì sự khỏe mạnh của thân thể chúng ta, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên hạn chế lại một chút mới ổn.

Hermann nhìn cô không nói gì, biểu hiện rất rõ rằng mình không vui, dù điều này không dễ thấy được trên mặt hắn.
Phong Quang:
...

Núi Andes, vậy sẽ cách khoảng sáu bảy tiếng đồng đồ di chuyển...

Quả nhiên là chàng giở trò quỷ sau lưng!
Vì kích động mà sức lực Phong Quang liền khôi phục một chút, cô hôn một cái lên mặt hắn để khen thưởng,
Làm tốt lắm!

Cô đã sớm không ưa Richard rồi, chẳng qua nếu có thể nhờ hắn mà giúp mình có thêm thời gian ở bên Hermann, cô cũng liền miễn cưỡng bớt chán ghét Richard vậy.
Cô dường như đã làm một chuyện rất vô nhân đạo?
Thôi được rồi... Phong Quang lại như buông xuôi mà dựa vào trong lòng hắn, cô cũng thở dài thật sâu,
Hermann, chàng vui là được.

Lập tức, cằm cô bị nâng lên, môi bị lấp kín, là một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.

Wendy vẫn luôn thích suối Thiên Sứ, vậy có muốn đến đó một chút không?
Suối Thiên Sứ là nơi Phong Quang rất thích đến khi còn nhỏ, Hermann vẫn biết, tiểu nha đầu này luôn đến tránh ở đó sau mỗi buổi cầu nguyện.
Đã rất lâu không đến đó, Phong Quang nghĩ một chút rồi liền gật đầu,
Được.

Suối Thiên Sứ vẫn trông y như cũ, không khác gì mười năm trước cả.
Hermann giơ tay, lòng bàn tay mềm mại lướt qua xương quai xanh cô, sờ lên những dấu ấn hắn lưu lại, ánh mắt hắn dần tối, lại chuẩn bị động tay chân.
Chuông cảnh báo trong đầu Phong Quang kêu ầm ĩ,
Hermann, ta thật sự rất mệt!

Động tác trên tay Hermann khựng lại, rốt cuộc vẫn buông xuống, sửa thành ôm eo cô, khẽ thở dài.
Phong Quang nắm tay Hermann, cô chỉ vào bệ đá quanh suối phun mà nói:
Trước kia ta thích ngồi ở đây nhất.


Ta biết.


Chàng biết?

Khi cô cào thì thật ra rất tàn nhẫn, nhưng hiện tại lại bắt đầu đau lòng.
Hermann nắm tay cô, lắc đầu nói:
Không đau, cho dù Wendy muốn cầm dao đâm ta, ta cũng không đau chút nào.

Phong Quang lựa chọn không đáp lời câu nói đầy máu như vậy.
Xem đi, cô chính là một người mềm lòng như vậy, đặc biệt là khi đối xử với người đàn ông của mình.
Đương nhiên, hai người cũng không thể cứ nằm mãi trên giường được. Phong Quang chỉ cần giơ tay, Hermann liền giúp cô mặc quần áo, chờ đến khi cô được hắn ôm xuống giường, ngoài cửa sổ đã là lúc hoàng hôn.
Phong Quang dựa vào ngực Hermann, cô nâng tay lên, nhẹ nhàng kéo mở cổ áo hắn, trên chiếc cổ kia lộ ra vệt đỏ do bị cô cào,
Hermann, có đau không?

Hermann nắm tay cô, vuốt ve nhẹ nhàng,
Đây là khu vực thiêng liêng của nhà thờ. Wendy thích tới nơi này, đương nhiên ta biết.


Chỉ vì ngại với thân phận công chúa của cô, hơn nữa cô chẳng qua mới là một cô nhóc, không gây nổi sóng gió gì, nên Hermann cũng không quan tâm lắm. Nhưng sự thật chứng minh, hắn chỉ vừa sơ ý, tiểu nha đầu này đã khiến một phạm nhân tử hình sống không thấy người, chết không thấy xác.

Phong Quang chỉ nghĩ hắn là Giám mục đại nhân, có biết cũng phải. Cô lại cười hì hì ôm eo hắn, dựa vào ngực hắn,
Hermann, nếu ngày đó ta không phạm sai lầm, có phải chàng sẽ không chú ý đến ta như vậy?



Đương nhiên.
Hermann ôn nhu xoa nhẹ mái tóc dài của cô, ánh mắt chớp động, dường như khiến người ta thấy được ý cười, lại cũng như chỉ là ảo giác.

Phong Quang bắt lấy tay hắn áp lên gương mặt mình,
Vậy hiện giờ chàng còn trách ta không?



Không đâu.
Hắn hôn lên khóe môi cô,
Không có ai đáng để ta tức giận với Wendy cả.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.