Chương 1715: Cua đổ kiếm tiên không nghe thấy âm thanh (8)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 1587 chữ
- 2022-02-11 03:39:52
Tiểu ác bá đế đô có xuất thân tôn quý, kỳ thật hắn tên là Trương Thủ, Thừa tướng đương triều chính là phụ thân hắn, hắn là thiếu gia duy nhất 8của Trương phủ, đương nhiên Thừa tướng cũng dung túng đứa con trai này không ít. Người ở đế đô đều biết danh hiệu của tiểu bá vương, cho nên 3cho dù bọn họ ngứa mắt tiểu bá vương làm xằng làm bậy, nhưng lại không ai dám ngắn cản.
Phong Quang cũng không trông cậy sẽ có ai bướ9c ra giúp mình, rốt cuộc thì việc họ lựa chọn bo bo giữ mình trong thời điểm này cũng không phải điều khó hiểu. Nhưng như vậy không có nghĩa 6cô sẽ cam chịu bị tiểu bá vương mang đi. Sức quan sát của cô vẫn xem như không tệ, liền lưu loát lẻn ra phía sau nam nhân mặc bạch y, cô nói:5
Công tử cứu ta!
Phong Quang cắn răng,
Ta không lấy thân báo đáp còn không được à!?
Cô chỉ có thể dập tắt ý định muốn
lấy thân báo đáp
vừa mới lóe lên kia.
Phong Quang trầm mặc rất lâu, thấy nam nhân không thu dây thừng lại, mà vẻ mặt hắn cũng hoàn toàn không giống nói đùa, cô rốt cuộc không nhịn được mà đờ đẫn kéo kéo dây thừng đang buộc trên cổ mình,
Công tử... Ta cảm thấy, có phải chúng ta nên trao đổi lại rõ ràng một chút hay không?
Ngươi không muốn làm trâu ngựa của ta sao?
Bạch y công tử lộ vẻ mặt tiếc nuối, tuy nói tay hắn nắm lấy dây thừng thoạt nhìn dường như đã có ý định buông ra, nhưng nhìn mặt hắn, dường như hắn lại không muốn tiếp tục xen vào chuyện của người khác.
Thấy vị bạch y công tử này còn ở đây, Trương Thủ cũng không khỏi thầm sợ hãi, bảo tiêu Hắc Tâm Hổ của hắn đã vứt lại hắn mà bỏ chạy ngay khi phát hiện mình không thể đánh thắng, mà những bảo tiêu khác của hắn cũng kẻ thì chạy, kẻ lại bị thương. Hiện tại hắn sẽ phải
một mình tác chiến
.
Nhưng Trương Thủ tốt xấu gì cũng là tiểu bá vương, sao có thể cứ nhận thua như vậy?
Một tiếng
Rắc
giòn giã vang lên, Trương Thủ kêu thảm thiết một tiếng, tay phải hắn đã cong thành một độ cong quỷ dị.
Ngươi... Ngươi!!!
Trương Thủ đau đến không nói được một câu hoàn chỉnh. Hắn ôm tay mình, đau đến ngất xỉu.
Phong Quang:
...
Chương 1717 :
Không... Cô không vui một chút nào.
Phong Quang rất muốn ủy khuất cắn khăn, nhưng cô rốt cuộc cũng phải nhịn xuống. Người ta là dao thớt, mình là cá thịt, vì an toàn tính mạng của mình, cô nhịn!
Dứt lời, Trương Thủ liền xoay người, chạy nhanh như chớp.
Bạch y công tử lại rũ mắt, tầm mắt dường như dừng lại trên tay cô đang nắm lấy tay mình.
Hắn ho khan vài tiếng, cố lấy dũng khí mà nói:
Này, áo trắng kia, ngươi đã phá hỏng một chuyện tốt, đoạt đi một vị cô nương của ta. Thế nào, giờ ngươi còn muốn phá hỏng chuyện tốt của ta nữa sao? Ngươi có một mỹ nhân muốn lấy thân báo đáp vẫn không đủ, lại muốn thêm một nữa à?
Bạch y công tử vẫn chưa nói chuyện.
Mỹ nhân này thật sự hiếm thấy, lại càng khó có được, Trương Thủ không muốn từ bỏ cơ hội này.
Phong Quang thấy vị bạch y công tử này quả thật không định ra tay, mà Trương Thủ đã tiến đến, cô quýnh lên, lại vội trốn đến trước người bạch y công tử. Nghe được lời Trương Thủ nói, cô cũng biết được không ít tin tức, liền vội nói:
Công tử ngươi giúp ta đi, ta không muốn bị hắn bắt về!
Nhưng trước khi thiên binh thiên tướng tìm được cô, cô cũng chỉ có thể tìm kiếm sự trợ giúp từ nam nhân duy nhất không sợ tiểu bá vương ở đây, Phong Quang giậm chân, nắm lấy ống tay áo hắn mà nói:
Nếu ngươi giúp ta, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được!
Đừng làm trâu làm ngựa, vẫn nên cùng ta trở về làm di nương đi...
Trương Thủ vươn tay tới gần Phong Quang trong gang tấc, nhưng tay hắn vừa mới đưa ra giữa không trung, đã bị một bàn tay khác bắt lấy gập ngược lại.
Có lẽ thấy vẻ mặt cô thật sự gấp đến đáng thương, bạch y công tử rốt cuộc cũng mở miệng,
Ta không muốn lại có người lấy thân báo đáp.
Giọng hắn nghe cũng thật bình tĩnh, dường như còn có một ý cười nhẹ như có như không, như vậy không khiến người ta cảm thấy hắn dễ tiếp cận, mà bỗng dưng lại có cảm giác đây là một người cực kỳ xa cách.
Trương Thủ đang che tay bên kia thấy tình hình như vậy lại yên lặng dập tắt tâm tư muốn đưa mỹ nhân về nhà, chỉ đành để lại một câu tàn nhẫn thiếu khí thế:
Ngươi chờ đó cho ta... Thù bị thương hôm nay, ngày sau tiểu gia ta chắc chắn sẽ báo!
Khi thấy ánh mắt lãnh đạm của bạch y công tử đảo qua, hắn lại run cả người, khí thế đều mất sạch, chỉ không ngừng lui ra sau, lại run run rẩy rẩy nói:
Ngươi ngươi ngươi... Ngươi chờ đó cho ta, tiểu gia ta không bao giờ nói đùa!
Ngay cả Phong Quang cũng bị hành động quyết đoán của bạch y công tử làm cho sợ tới mức ngây người. Ngay sau đó, cô liền cảm thấy cổ mình bị dây thừng buộc lại, mặt cô không biểu cảm nhìn nam nhân nắm dây thừng.
Khóe môi hắn hơi cong, vẻ mặt thản nhiên như cũ,
Ta cứu ngươi rồi, ngươi chính là trâu ngựa của ta.
Nào biết đến khi Phong Quang nói sẽ không lấy thân báo đáp, hắn còn nói thêm:
Ta không làm chuyện không có lợi ích.
Hắn đã không cho người ta lấy thân báo đáp, lại nói không làm chuyện không có lợi, vậy hắn rốt cuộc muốn thế nào!?
Phong Quang khựng lại, vội vàng buông tay ra, hiện giờ Trương Thủ đã không thấy đâu, cô cũng liền không phải sợ nữa, trực tiếp rút dây thừng buộc trên cổ mình ra. Cô khoanh tay, dõng dạc nói:
Ngươi cứu bổn công... Khụ khụ, bổn tiểu thư. Ngươi thật sự đã cứu bổn tiểu thư, điểm này ta không phủ nhận. Bổn tiểu thư nói được cũng sẽ làm được, ngươi yên tâm, chờ ta về nhà, ta nhất định sẽ gọi người tặng thù lao cho ngươi.
Ngươi đang muốn đổi ý sao?
Công tử chớp mắt, khiến người ta cảm thấy đáng yêu một cách quỷ dị.
CUA ĐỔ KIẾM TIÊN KHÔNG NGHE THẤY ÂM THANH (9)
Này... Đại huynh đệ, cô nói làm trâu làm ngựa chỉ là câu so sánh thôi mà! Cô căn bản không có ý nói một tiểu tiên nữ mỹ lệ như mình lại muốn đi làm súc sinh đâu!
Khóe mắt Phong Quang đã liếc thấy tiểu bá vương Trương Thủ lại nóng lòng muốn thử mò qua, cô vội nắm lấy tay bạch y công tử nói:
Không, đối với việc có thể làm trâu ngựa của ngươi, ta rất vinh hạnh!
Bạch y công tử nở nụ cười, giống như băng tuyết tan rã, trời đất vào xuân, khiến hô hấp của người ta cứng lại,
Dáng vẻ vinh hạnh sâu sắc của ngươi, thật khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Trương Thủ đợi hồi lâu, cũng không thấy bạch y công tử ra chiêu, hắn ta lưỡng lự, không biết người nam nhân này có muốn xen vào chuyện này nữa hay không, nhưng một lúc lâu sau, công tử kia vẫn không có động tác, nên lá gan của Trương Thủ cũng liền lớn lên.
Trương Thủ cười gian xảo tới gần Phong Quang,
Mỹ nhân, nàng hãy cùng ta trở về, ta bảo đảm sẽ để nàng làm bà lớn...
Tiểu bá vương kia đã tiếp tục muốn vòng qua đây,
Không ngờ hôm nay đến đây mua sủng vật cho Tam di nương lại gặp được hai mỹ nhân, mà người sau còn đẹp hơn người trước... Ta nói này tiểu mỹ nhân, nàng không cần chạy trốn, mau cùng ta trở về sống trong nhung lụa đi.
Phong Quang càng cuống lên, cô chỉ biết pháp thuật chứ không tinh thông cả thể thuật như Chiến thần Tu Du. Hiện giờ cô mất đi pháp lực, căn bản chính là một cọng bún sức chiến đấu bằng 5.
Phong Quang đúng lý hợp tình nói:
Cái gì mà đổi ý? Ta không hề phủ nhận sự thật ngươi đã cứu ta mà. Nếu ngươi đã cứu ta, ta nói sẽ cho ngươi thù lao liền thật sự sẽ cho ngươi.
Cô nói lời này với vẻ mặt hết sức đương nhiên, quả thực rất dễ khiến người ta tự hoài nghi chính mình.
Nhưng sự
tự hoài nghi
đó dường như không hề có chút ảnh hưởng đối với vị bạch y công tử này, hắn lại chớp chớp mắt,
Ngươi đang định đổi ý, không làm trâu ngựa của ta nữa sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.