Chương 1743: Cua đổ kiếm tiên không nghe thấy âm thanh (37)


Dưới ánh mắt hắn, Phong Quang lại ngượng ngùng. Cô khụ khụ,
Ừm... Ta muốn đi ngủ.



Trời đúng là đã khuya.
Nam Kha c8ười đứng lên, lại hòa nhã nói:
Phong Quang cô nương nghỉ ngơi cho tốt.


Phong Quang đỏ mặt gật đầu, nhìn hắn rời khỏ3i phòng. Lúc này, hắn thật sự rời đi.
Con ngươi đen nhánh của Nam Kha sáng ngời trở lại, hắn giống như một đứa trẻ được khen, vào giờ phút này lại cảm thấy chân tay luống cuống,
Chiều nay ta muốn ra ngoài thôn mua đồ, cô có nguyện ý đi cùng ta không?


Nguyện ý!
Cô lập tức lớn tiếng trả lời. Việc có thể đi ra ngoài chính là một cơ hội cực lớn với cô, nếu cô còn không muốn thì đúng là ngốc!
Nam Kha thấy cô vui vẻ, chính hắn cũng liền vui theo. Hắn nhẹ giọng nỉ non:
Phong Quang cười rộ lên còn đẹp hơn trong tưởng tượng của ta nữa.

Không, cô hoàn toàn không vui nổi.
Sợ cô chân ngắn không theo kịp, Nam Kha cố bước chậm hơn. Hắn hơi cúi đầu nhìn cô, có lẽ sau khi cân nhắc một lúc, hắn mới có dũng khí hỏi cô,
Có mệt không?


Không mệt.
Phong Quang rất nhanh chóng đáp lại hai chữ này. Tâm tình cô hiện giờ đang thật sự phấn khích, biết đâu cô sẽ có thể cứ thế mà trốn đi. Ngoại trừ hưng phấn và khẩn trương, cô không cảm thấy mệt chút nào.
Cũng không biết Phong Quang đã ngáp dài bao nhiêu cái, Nam Kha mới không nhanh không chậm đi tới đây. Hắn lập tức đi đến trước mặt Phong Quang, đưa hoa trong tay mình đến,
Cái này tặng cho cô.

Phong Quang nhìn đám hoa nhài kia, khóe miệng giật giật,
Ngươi vẫn muốn làm trò này sao?


Cô không thích hoa à?
Nam Kha tỏ ra nghi hoặc, dường như hồn nhiên không biết ý trong lời nói của Phong Quang .
Trong lòng cô bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết cảm giác căng thẳng9 vừa rồi của mình đến từ đâu. Cô một lần nữa nằm lại trên giường, nhưng vẫn không ngủ được.
Ngày hôm sau, Phong Quang6 mang đôi mắt quầng thâm rời giường, cô theo thường lệ đi vào phòng bếp. Hiện tại sứ mệnh lớn nhất của cô chính là nấu cơm ch5o người An Vân Thôn.
Thổ Địa bà bà làm xong đồ ăn cho cô liền rời đi như lệ thường, tiếp theo lại để bọn nhỏ đi thông báo cho các thôn dân đến đây ăn cơm. Phong Quang đứng ở cửa ngáp một cái, quả là không thể phủ nhận sức mạnh đáng sợ của thói quen, hiện giờ cô lại có thể thích ứng với chuyện hàng ngày thức dậy
nấu cơm
thế này.
Đối với việc Nam Kha nói rằng cô chỉ mơ thấy một cơn ác mộng, trong lòng Phong Quang vẫn hơi hoài nghi, nhưng khi cô lén đến rừng trúc lần nữa thì lại không thấy có căn nhà nào cả, càng không có Tần Trang. Dường như cô buộc phải tin rằng mình chỉ mơ thấy một cơn ác mộng.
Lúc này dù sao Phong Quang cũng khó giữ thân mình, cho dù có Tần Trang ở đó thì sao đây? Cô cũng không có năng lực lớn như vậy mà đi lo chuyện của người khác. Huống chi, quan hệ của cô và Tần Trang hoàn toàn không tính là thân thiết.
Buổi chiều, Nam Kha lại dẫn Phong Quang đi ra ngoài thôn. Tuy lúc này Phong Quang vẫn theo bên cạnh Nam Kha giống như khi tới, chẳng qua trên cổ cô đã không còn dây thừng. Vậy thì ngẫm lại... dường như cô nên vui mừng vì địa vị của mình đã cao lên?
Nam Kha nghe cô trả lời, trong mắt cũng chỉ hơi có chút thất vọng. Sau một lúc lâu, hắn lại hỏi:
Phong Quang cô nương, hiện giờ cô mệt mỏi chứ?


Không mệt.
Phong Quang một lòng nhìn đường trước mặt, cũng không hề chú ý tới chút mong đợi trong giọng của hắn.
Một lát sau, lại nghe thấy hắn hỏi:
Phong Quang cô nương... giờ cô đã cảm thấy mệt chưa?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn chậm chạp không tiếp nhận hoa của hắn.
Tay cầm hoa của Nam Kha đã đưa ra rất lâu, hắn dường như cũng có thể hiểu rõ Phong Quang sẽ không nhận quà của mình. Đôi mắt hắn nhiễm vẻ cô đơn, nhưng vẫn ôn nhu cười,
Không sao hết, Phong Quang cô nương không thích hoa, vậy lần sau ta sẽ mang thứ khác đến cho cô.

Lương tâm của cô hơi nhói đau trong chớp mắt... Khi hắn muốn thu tay lại, cô vẫn không nhịn được mà cầm lấy hoa từ trong tay hắn,
Kỳ thật... đặt hoa này vào bình, trang trí phòng một chút cũng tốt.

Nhìn xem, tới lúc này, vì bị hắn ảnh hưởng mà cô lại có thể mặt không đỏ tim không loạn nói tới ngực mình.
Nam Kha cười, tựa như người bước ra từ trong tranh, không nhiễm thế tục,
Ta đã quyết định rồi, điều ta muốn có được chính là một Phong Quang hoàn chỉnh, chứ không đơn giản chỉ muốn ngực mà thôi. Cô có thể yên tâm, ta đưa hoa cho cô, thật sự chỉ vì muốn cô vui vẻ.

Phong Quang hơi đỏ mặt, lại thấy hắn có vẻ không giống giả bộ, cô thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ quyển sách không biết tên kia của Văn Tu thật sự có ma lực lớn như thế?
Phong Quang thấy dáng vẻ vô tri này của hắn, trong lòng không khỏi lại tức giận, cô đến gần hắn một bước, ngẩng đầu hạ thấp giọng nói:
Không phải ngươi cho rằng một bó hoa liền thật sự có thể đổi được cơ hội sờ ngực ta đấy chứ?


Ta chỉ cảm thấy hoa này thật xinh đẹp, giống như cô.

Đối mặt với sự hùng hổ của cô, Nam Kha lại tỏ ra cực kỳ thân thiện, Phong Quang hơi ngây người, lại có cảm giác vi diệu rằng không biết có phải mình đang bắt nạt hắn hay không. Cô hoài nghi nhìn hắn,
Ngươi tặng hoa cho ta, thật sự không phải vì ngươi muốn sờ ngực ta?


Ồ...
Phong Quang đáp có lệ một chữ, nhưng gương mặt ửng hồng đã bán đứng cô.
 Chương 1746 :
CUA ĐỔ KIẾM TIÊN KHÔNG NGHE THẤY ÂM THANH (38)

Thôn trưởng...
Phong Quang rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn,
Ta thật sự không mệt, sao ngươi luôn hỏi ta vấn đề này thế?



Văn Tu nói, khi nữ nhi đi đường mệt mỏi, nam nhân hẳn nên chủ động cõng nàng.
Nam Kha không chút do dự trả lời một câu, có thể thấy rõ sự chân thành trong đáy mắt hắn.

Phong Quang chợt trầm mặc. Cô thu ánh mắt lại, cực kỳ bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.


Phong Quang cô nương...


Cô trực tiếp trả lời:
Ngươi đừng hỏi, ta không mệt, ta cũng không cần ai cõng.


Nam Kha ngậm miệng, lại cô đơn cười cười. Dáng vẻ cẩn thận sợ phạm sai lầm này thật dễ khiến người ta tưởng hắn thường xuyên bị bắt nạt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.