Chương 1745: Cua đổ kiếm tiên không nghe thấy âm thanh (40)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 581 chữ
- 2022-02-11 03:39:52
Nam Kha chỉ nhẹ nhàng cười,
Đều mua.
Ông chủ quán vội để hai vị khách quan ngồi xuống bàn trước, đặt một phần điểm tâm Phong Quang đã8 chọn lên trên bàn, lại thiện ý trêu chọc:
Cô nương, lang quân nhà cô đúng là thương cô thật.
Trong một lúc gọi nhiều đồ như vậy, ha3i người cũng rất khó ăn hết, chẳng khác nào vung tiền lãng phí cả, nhưng ông chủ lại thấy vị lang quân này ngay cả lông mày cũng chưa nhăn chú9t nào hết.
Không cần nói lời cảm tạ.
Nam Kha đặt một tay lên bàn, chống cằm, ánh mắt đầy ý cười nhìn cô.
Phong Quang bị hắn nhìn như vậy thì càng thêm ngượng ngùng, vành tai cô phiếm hồng, ngập ngừng nửa ngày, mới nói được một câu,
Ngươi không đói bụng sao?
Ta vẫn chưa đói bụng.
Nam Kha nhẹ nhàng nói:
Chẳng phải Phong Quang cô nương đói bụng sao?
Nó nhìn đáng yêu như vậy... Ta cũng không nỡ ăn.
Phong Quang nhìn điểm tâm trong tay hết sức buồn rầu. Cho nên mới nói đồ ăn mà làm quá đẹp cũng không ổn, hiện tại cô liền cảm thấy mình không thể nào hạ miệng được.
Nam Kha lại cười một tiếng,
Chỉ là thức ăn mà thôi, không nỡ đến vậy à?
Ừm...
Phong Quang tội nghiệp gật đầu.
Hắn nhìn cô như vậy... Cô cũng ngại ăn nha.
Phong Quang lại lén liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn không đổi, cô thu mắt lại, cẩn thận vươn tay ra, cầm lấy một miếng điểm tâm hình con thỏ. Cô cầm trên tay nhìn một lúc lâu, lại mãi không cắn một miếng mà chỉ nhăn mày.
Nam Kha hỏi:
Làm sao vậy?
Hắn không phải lang quân của ta...
Phong Quang giải thích một câu, nhưng ông chủ kia đã trở lại bán hàng, cũng không nghe6 thấy.
Nam Kha chỉ đẩy các các đĩa tới trước mặt cô,
Ăn đi.
Phong Quang thấy hắn tươi cười, tim lại đập nhanh một chút, cô v5ội nhớ ra mà rút tay mình khỏi tay hắn, hơi tránh mắt mà nói một câu:
Cảm ơn ngươi đã nguyện ý mời ta ăn...
Nam Kha tựa như than thở một tiếng, hắn bất đắc dĩ cười nói:
Nếu Phong Quang không nỡ ăn, vậy chúng ta lại gọi món khác nhé, thế nào?
Thôi không cần đâu...
Người ta đã tốn nhiều tiền mời cô ăn như vậy, nếu cô lại gọi món khác, chính cô cũng cảm thấy không chấp nhận được.
Nhắm mắt lại, Phong Quang trực tiếp nhét cả miếng điểm tâm vào trong miệng mình. Cô lại nỗ lực nhai vài cái rồi nuốt xuống, lúc này mới vỗ ngực mở to mắt, thoạt nhìn như vừa làm xong một chuyện lớn vậy.
Nam Kha thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, cũng không nhịn được mà cười, đưa cho cô một chén nhỏ,
Đừng để bị nghẹn.
Cảm ơn...
Phong Quang nhận chén, uống một ngụm. Cô vốn tưởng là nước, nhưng sau khi cảm thấy có chút chua chua ngọt ngọt, cô lại hỏi:
Đây là gì?
Nam Kha cầm chén từ tay cô đặt trên bàn, một tay khác nhẹ nhàng lau chất lỏng dính bên khóe miệng cô, bình thản nói:
Đây là rượu ngọt.
Rượu ngọt...
Phong Quang sửng sốt, tiếp theo chính là một tiếng,
Hức!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.