Chương 1759: Cua đổ kiếm tiên không nghe thấy âm thanh (54)



Mất trí nhớ...
Đôi mắt vốn tràn đầy tuyệt vọng của Tần Lạc Hoàng lại dần sáng lên, cô ta giống như nhặt được một cây rơm 8cứu mạng mà nhìn chằm chằm Nam Kha, hỏi:
Ngươi mất trí nhớ... cho nên ngươi mới quên ta, đúng không?



Đúng là ta3 mất trí nhớ.
Nam Kha cười trả lời một câu,
Nhưng ta chưa bao giờ ghi nhớ ngươi, làm sao nói đến chuyện quên được?

9

Đó là vì ngươi mất trí nhớ...
Tần Lạc Hoàng si ngốc bước một bước tới gần Nam Kha,
Bởi vì ngươi mất trí nhớ, cho nê6n ngươi mới không nhớ rõ ta, ngươi bỏ lỡ hôn lễ của chúng ta, cũng quên mất chúng ta đã từng thề non hẹn biển... Chẳng qua5 những điều này cũng không sao hết, sư phụ, chỉ cần ngươi nhớ lại tất cả, ngươi sẽ biết tình cảm giữa chúng ta...

Phong Quang đứng một bên cười lạnh,
Thế nào, hiện tại ngay cả người tình cũ huynh cũng có thể tàn nhẫn hạ thủ được sao?

Nam Kha hơi khựng lại, hắn buông tay, Tần Lạc Hoàng cũng rơi xuống đất. Hắn nhìn Phong Quang, khẽ cong môi, thật ra còn ấm áp hơn cả gió xuân nữa,
Phong Quang không thích ta giết người, vậy ta liền không giết.

Phong Quang nói:
Buông ra!

Tay Nam Kha đặt trên mu bàn tay cô hơi run một chút, thấy cô dần dần lạnh mặt, hắn cũng đành chậm rãi buông tay.

Kiêu Lạc, uổng công ta lo lắng cho ngươi như vậy! Kết quả ngươi lại chỉ muốn lợi dụng ta. Bổn cô nương mù mắt chó mới có thể lãng phí lòng tốt cho ngươi!
Giọng nói vừa dứt, Tần Trang mặc một thân nam trang cũng đập nát Truyền Không Thạch trong tay, biến mất không thấy bóng dáng.
Một người phàm như Tần Trang vì sao có thể đến Thiên giới? Dĩ nhiên là dựa vào Truyền Không Thạch có thể dịch chuyển người qua không gian. Phong Quang đoán, Truyền Không Thạch này nhất định là Kiêu Lạc đưa. Giờ thì tốt rồi, Tần Trang ném vỡ Truyền Không Thạch, người thì không biết chạy đi đâu.
Kiêu Lạc này tự làm tự chịu, Phong Quang không có chút áy náy nào. Thiên giới đã không còn nguy cơ, cô vừa định lấy cớ hạ phàm, kết quả liền bị mẫu thân bỗng nhiên xuất hiện ôm lấy,
Thật tốt quá... Phong Quang, con đã trở lại rồi...

Xong rồi...
Tần Lạc Hoàng tạm dừng một chút, cô ta nhìn Phong Quang, lại nhìn về phía Nam Kha nói:
Tình cảm giữa chúng ta dù là ai cũng không chen vào được.

Thái dương Phong Quang giật giật, cô hiểu rất rõ ý trong lời Tần Lạc Hoàng nói. Cô không khỏi cảm thấy không phục, liền kéo Nam Kha ra phía sau mình, cũng thành công ngăn cản Nam Kha vận công. Cô một tay chống nạnh mà nói:
Này, thuốc có thể uống bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được nha. Nam Kha là nam nhân của ta, không phải nam nhân của ngươi! Tuy đúng là hắn mất trí nhớ, nhưng dù một người mất trí nhớ thì vẫn sẽ có cảm giác đặc biệt với người mình đã từng thích. Ngươi không thấy được sao? Nam Kha hắn căn bản là không có cảm giác đối với ngươi!


Không sai...

Kiêu Lạc vừa mới nói xong hai chữ này, một cây đao liền quăng về phía hắn, rất nhanh hắn đã tránh khỏi. Khi thấy được gương mặt tức giận của người phía sau, hắn liền ngây ngẩn cả người.
CUA ĐỔ KIẾM TIÊN KHÔNG NGHE THẤY ÂM THANH (57)
Lam Tảo lập tức không vui nói:
Này, Tần cô nương, tuy chúng ta cũng coi như bằng hữu, nhưng ngươi cũng đừng quá quắt như vậy, tỷ tỷ ta từ trước đến nay đều không thích tiểu tam... không phải ta nói đến Tam tỷ ta, mà đang nói đến kẻ thứ ba trong tình cảm. Tỷ ấy sẽ không ở bên nam nhân đã có người yêu. Nếu cô lại bôi nhọ tỷ tỷ ta, ta sẽ giáo huấn cô đó!

Chẳng qua là một nữ nhân bị tình lang vứt bỏ...
Tần Lạc Hoàng nghe câu nói đó, vốn đang bị trọng thương lại thêm cảm xúc dao động bất thường, liền hộc ra một ngụm máu tươi.
Phong Quang đã không còn kiên nhẫn,
Nam Kha, chúng ta đi.


Các ngươi còn không thể đi được!
Tần Lạc Hoàng dù không cần mạng cũng muốn chứng minh lời mình nói là thật. Cô ta thấy chết không sờn mà nói:
Nếu các ngươi không tin lời ta nói... Được, ta liền chứng minh cho các ngươi xem. Trên cánh tay phải của sư phụ có một vết kiếm, đó là vì lần đầu ta học kiếm đã không cẩn thận khiến hắn bị thương. Vết kiếm kia vẫn luôn ở trên người hắn, chẳng phải các ngươi không tin ta nói hay sao? Chỉ cần... Chỉ cần vị công tử này nguyện ý kéo tay áo phải lên, thì tất cả sẽ có kết luận!


Ồ, ngay cả thuật vu cổ gì đó cũng nhắc tới, sao ngươi không nói là yêu pháp đi?
Phong Quang không sợ Tần Lạc Hoàng. Dù Tần Lạc Hoàng này có thể hiện hết khí thế nữ vương đặc công ra chăng nữa, Phong Quang cũng không hề thấy sợ. Người đàn ông của mình thì đương nhiên việc quan trọng nhất là phải giữ trong tay, nếu muốn cô chắp tay tặng Nam Kha cho người khác, quả thực là kẻ ngốc nói mơ rồi!

Ngươi không cần cố ý nói hai chữ yêu pháp này để châm chọc ta.
Tần Lạc Hoàng cười lạnh một tiếng,
Trong giang hồ này sao mà có yêu pháp được? Thứ mà giang hồ có, chẳng qua cũng chỉ là chút cổ thuật mê hoặc lòng người thôi.

Nam Kha thong thả nâng tay lên, lòng bàn tay tụ đầy hắc khí, hắn mỉm cười:
Còn ai muốn lên nữa không? Ta không ngại giải quyết các ngươi cùng một lượt...


Nam Kha!

Lưỡi dao băng công kích Tần Lạc Hoàng biến mất, trong phòng an tĩnh tựa như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm vậy.

Phong Quang đừng tức giận.
Nam Kha khom lưng cúi đầu, ghé sát vào mặt cô nhẹ nhàng cười nói:
Phong Quang muốn ta làm gì, ta liền làm như vậy. Cho nên, Phong Quang đừng giận ta.
Chương 1764 :
Phong Quang thầm nghĩ chuyện này lạ thật. Dựa theo trình tự phát triển cốt truyện bây giờ thì Lam Tảo và Tu Du hẳn đã thầm nảy sinh tình cảm rồi mới đúng.
Khổng Tuyên lại nói:
Thần phải lần theo tiên khí mới tìm được hai vị công chúa. Đại công chúa, Lục công chúa, mời hãy theo thần về thiên giới thôi.

Lam Tảo kỳ quái nói:
Khổng Tuyên tướng quân, không phải ngươi đang đóng quân tại Bắc Dục Thiên à? Sao ngươi lại tới đây? Còn vị Tu Du Đại tướng quân kia lại không tới.


Thần phụng mệnh Thiên đế lãnh binh tìm kiếm tung tích Đại công chúa, còn Tu Du tướng quân... từ sau khi hắn hạ phàm tìm kiếm Đại công chúa vào khoảng thời gian trước đây, liền bỗng nhiên không còn tin tức.


Nàng...
Kiêu Lạc dừng một chút, lại không chút cảm xúc mà nói:
Nàng ta chẳng qua là dược nhân ta dùng để thử thuốc thôi, có gì mà khỏe với không khỏe.


Ồ?
Phong Quang cười nói:
Kiêu Lạc tướng quân đã nói thế thì hẳn ngươi rất xem thường người phàm, vậy thì sao ngươi lại giữ tính mạng của Tần Trang cô nương đây? Cho dù để lại mạng của cô nương ấy, chắc chắn cũng vì muốn bắt nàng ấy đi thử thuốc rồi.


Nam nhân của ta.
Phong Quang nói ra ba chữ rõ ràng lưu loát, thậm chí ngay cả mặt cũng không đỏ chút nào.
() Nguyên tác tiếng Trung là ba chữ: 我男人
Lúc này, Thiên đế bỗng nhiên hỏi:
Khổng Tuyên, vẫn chưa thể liên hệ được với Tu Du sao?


Dạ.
Khổng Tuyên nhíu mày nói:
Thần đã thử tất cả phương pháp, nhưng đều không liên hệ được với Tu Du tướng quân, hắn giống như đột nhiên biến mất vậy. Có lẽ... đã gặp phải phiền toái gì đó rồi.


Kiêu Lạc?
Phong Quang được Lam Tảo dẫn theo về trễ hơn Khổng Tuyên một bước, khi cô thấy vị Đại tướng quân Yêu giới này chính là người cô đã từng gặp trong An Vân Thôn, liền không khỏi ngây ngẩn vì bất ngờ.
Cô còn nhớ rõ, khi đó cô xông vào một nhà gỗ trong rừng trúc, về sau lại thấy Nam Kha móc tim. Nam Kha nói cho cô rằng cô chỉ mơ một giấc mộng, nên cô cũng đành tin, nhưng hiện giờ, Kiêu Lạc lại thật sự xuất hiện, nếu nói Kiêu Lạc là người của Yêu giới, vậy An Vân Thôn sẽ là gì? Nam Kha thân là thôn trưởng An Vân Thôn lại là gì đây?
Ngay lúc Phong Quang do dự, bỗng nhiên lại có một thiên tướng chạy tới báo tin,
Tướng quân! Yêu giới bỗng nhiên tấn công lên Thiên giới. Tu Du tướng quân không có ở đây, binh mã Thiên giới không cách nào chống cự!

Khổng Tuyên nhíu mày, phất tay lạnh lùng nói:
Lập tức quay trở lại Thiên giới!

() Heo ăn cải trắng: Nghĩa đen là nông dân vất vả trồng cải trắng lại bị heo đào lên ăn mà lãng phí, tương tự nghĩa của câu
một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu
, ý trong đoạn trên là Tần Lạc Hoàng cố tranh giành dù Nam Kha không thuộc về cô ta.
Không sai... Cô hiện tại thật ra cũng rất có dáng vẻ nữ phụ ác độc.

Nếu ta không trở lại, cũng sẽ không vừa khéo gặp được Kiêu Lạc tướng quân lãnh binh tấn công Thiên giới như vậy.
Khổng Tuyên chỉ thoáng nhìn xung quanh đã có thể đoán được, người hắn mang theo cũng không phải là không thể đánh một trận với Kiêu Lạc, có điều kết cục xấu nhất sẽ là cả hai bên đều tổn thất nặng nề mà thôi.
Tuy rằng Thiên giới và Yêu giới không ưa nhau, nhưng nhiều năm qua ngoài mặt vẫn duy trì thái độ nước sông không phạm nước giếng, lần này nhất định là do bọn họ biết được tin Tu Du không ở đây nên mới kéo quân tới đánh.

Huynh cứ giết. Ta không ngại.
Phong Quang cười, lại lau mắt, cố gắng không để nước mắt rơi,
Không nghĩ tới... Ta cũng sẽ có ngày trở thành kẻ thứ ba.


Tên ngốc ban ngày kia không nói rõ với Phong Quang được, hiện giờ ta đã tới, ta có thể nói rõ tất cả với Phong Quang.
Nam Kha bước từng bước tới gần Phong Quang, Lam Tảo bên cạnh Phong Quang bỗng nhiên bị một sức mạnh không biết tên đánh bay ra ba bước. Cùng lúc đó, Nam Kha cũng đi tới bên cạnh Phong Quang, hắn vươn tay, lòng bàn tay khẽ lau khóe mắt ướt át của cô, thong thả mà kiên định nói:
Trong tam giới này, yêu ma quỷ quái, người phàm hay thần tiên thú vị đều không ít, nhưng Phong Quang phải tin tưởng, bất luận là ta hay tên ngốc ban ngày kia, trong mấy ngàn năm này, người có thể khiến hai ta chân thành ái mộ cũng chỉ có một mình Phong Quang mà thôi.
Chương 1766 :

Không còn tin tức?
Phong Quang hơi nghi vấn, cô lại nhìn về phía Lam Tảo,
Chẳng lẽ muội ở trần gian không gặp được Tu Du tướng quân sao?


Không hề.
Lam Tảo lắc đầu. Nàng ta xuống trần tìm Phong Quang, lại bị đồ ăn ngon ở nhân gian hấp dẫn, nhưng nàng ta lại không biết việc mua đồ phải trả tiền, đúng lúc đó Tần Lạc Hoàng đã thanh toán tiền giúp nàng ta. Vì cảm kích Tần Lạc Hoàng, Lam Tảo mới đưa cho Tần Lạc Hoàng một lá bùa bình an, còn lại thì nàng ta chưa hề gặp Tu Du dưới trần.
Mặt Tần Lạc Hoàng khẽ biến sắc, bùa bình an kia là Lam Tảo đưa cho cô ta, nói rằng nếu có nguy hiểm, chỉ cần xé bùa bình an là Lam Tảo sẽ lập tức chạy tới cứu cô ta. Tần Lạc Hoàng vốn định mượn sức Lam Tảo để đoạt lại Nam Kha, nhưng không ngờ Phong Quang lại là tỷ tỷ của Lam Tảo.
Lam Tảo nhìn sang Nam Kha trước sau vẫn mang ba phần ý cười trên mặt, nàng ta hỏi Phong Quang:
Tỷ tỷ, nam nhân này là ai?

Phong Quang cũng cười một tiếng,
Kiêu Lạc tướng quân, không biết Tần Trang cô nương có khỏe không?

Nếu Kiêu Lạc xuất hiện không phải là cô nằm mơ, vậy nhất định Tần Trang cũng từng xuất hiện.
Hắn tới để giết người.
Nam Kha nhìn khuôn mặt nhỏ động lòng người của cô gái trong ngực mình, làm thế nào cũng không thể nói được những lời đó.
Nam Kha lại cười,
Phong Quang đã có ta. Thân nhân gì đó đều không quan trọng.

Phong Quang sửng sốt, đáy lòng cô bỗng ngưng ngập tràn khủng hoảng. Điều khiến cô cảm thấy sợ hãi chính là, cô biết rất rõ sự khủng hoảng của cô kéo tới không phải vì chuyện này, mà là vì... vì một chuyện chính cô cũng không biết.

Đại công chúa, người có tâm sự.
Cây đa gia gia nhìn cô gái ngồi trên bàn đu dây liền nói một câu như vậy.
Phong Quang do dự một chút, mới nói:
Ta thích một người.

Nàng ta vì chuyện của Tử Kinh mà đã tốn không ít tâm sức, cuối cùng chuyện vẫn chấm dứt với kết cục Tử Kinh bị biến làm người phàm. Nàng ta thật sự không ngờ đại tỷ của mình lại bước lên cùng một con đường với Tử Kinh!
Lam Tảo lại thấy vẻ mặt Phong Quang rất bình tĩnh, nàng ta quyết định chuyện này sẽ để đến lúc chỉ có hai tỷ muội thì mới thảo luận sau. Lam Tảo nhìn quét qua mọi người ở đây một vòng,
Tần cô nương, sao cô lại dính dáng đến nam nhân của tỷ tỷ ta thế?


Đợi đã...
Phong Quang ấn đầu mình, cô cảm thấy đau đầu,
Kiêu Lạc... Ngươi là tướng quân Yêu giới, vậy những người…những người ở An Vân Thôn đó lại là gì?


Người An Vân Thôn... chẳng qua chỉ là một đám ngốc mà thôi.
Kiêu Lạc nói đày vẻ châm chọc,
An Vân Thôn do cha ta một tay sáng tạo, chính vì muốn để người Yêu giới có thể sinh sống như người phàm, chung sống hòa thuận với bọn họ. Nhưng yêu chính là yêu, người chính là người, yêu và người làm sao có thể hòa thuận chung sống?

Tần Lạc Hoàng sớm đã nhìn ra Phong Quang không có nội lực, nên cô ta không hề sợ một chưởng này. Nhưng cô ta đã dự đoán sai, cô ta không chỉ không tiếp được một chưởng này của Phong Quang mà còn bị đánh văng vào tường, rơi xuống đất phun ra một ngụm máu tươi.Chương 1763 :
CUA ĐỔ KIẾM TIÊN KHÔNG NGHE THẤY ÂM THANH (55)
Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn, trực giác của nữ giới đang nhắc nhở cô, hướng đi của mọi chuyện bây giờ dường như có chút không ổn, cảm giác bất an trong lòng cô càng lớn thêm, cũng không nói thêm gì với Nam Kha mà cầm lấy tay phải hắn.
Một tay khác của Nam Kha đặt trên tay cô, vẻ mặt hắn có chút kỳ lạ.

Tiểu thư!
Thúy Nhi hoảng loạn hô lên một câu. Nàng ta vội vàng chạy tới đỡ Tần Lạc Hoàng.
Phong Quang thấy vậy liền ngây ngốc, cô ngẩn ra nhìn bàn tay mình,
Từ khi nào ta lại trở nên lợi hại như vậy?


Không phải ta.
Nam Kha tiến đến gần cô một bước,
Phong Quang, nàng hãy tin tưởng ta, không thể là ta được.

Lam Tảo đi tới đỡ thân mình lảo đảo sắp đổ của Phong Quang, nàng ta tức giận nhìn Nam Kha mà nói:
Bây giờ ngươi còn gì để giải thích! Đồ đàn ông phụ bạc nhà ngươi, không chỉ lừa Tần cô nương mà còn lừa tỷ tỷ ta nữa!

Phong Quang không thể mạo hiểm được. Dù sao cô và hắn cũng không phải Thất tiên nữ và Đổng Vĩnh, không có truyền thuyết cổ xưa
buff
thêm vào, cô rất lo Nam Kha sẽ mất đi tính mạng trong tay nhóm thiên binh thiên tướng.
Rốt cuộc Phong Quang vẫn rút tay mình ra khỏi tay Nam Kha, cô quay đầu lại gọi,
Lam Tảo!

Kiêu Lạc lại căm giận nhìn Phong Quang một cái rồi cũng xoay người hóa thành một làn sương biến mất, xem ra là muốn đi tìm người.
Đại tướng quân đã không ở đây, các tiểu binh Yêu giới khác đương nhiên cũng vội vàng rời khỏi.
CUA ĐỔ KIẾM TIÊN KHÔNG NGHE THẤY ÂM THANH (56)
Con ngươi màu nâu tĩnh lặng của Phong Quang khôi phục vẻ linh động sáng ngời, ánh mắt cô hơi lóe lên, nhấp môi nói:
Nam Kha, ta không thích huynh gây thương tổn cho người nhà của ta.


Vâng, tỷ tỷ!
Lam Tảo hiểu ý chạy tới cầm lấy tay Phong Quang. Không đến một chớp mắt, hai người đã biến mất khỏi căn phòng.
Ám Ảnh và Tần Lạc Hoàng đã ngây người câm nín, rốt cuộc thì chuyện trên thế gian thật sự có thần tiên tồn tại đã vượt quá nhận thức của bọn họ.
Tần Lạc Hoàng vui quá mà khóc,
Sư phụ... Ta đã biết nhất định là chàng, ta đã biết...


Câm miệng.
Nam Kha bỗng như thay đổi thành một người khác, giọng hắn trầm thấp hẳn. Bất luận là vẻ mỉm cười của ngày thường hay sắc mặt khẩn trương vừa nãy cũng đều không còn tồn tại, hắn hiện giờ mặt không biểu cảm, trong đôi mắt đen nhánh cũng đầy vẻ chết chóc, quanh thân dường như cũng toát ra khí thế hắc ám mà mắt thường không thể thấy được. Hắn giơ tay, cổ của Tần Lạc Hoàng liền như bị người ta bóp lấy, thân mình nàng ta bay lên không, đau đớn nhưng lại không thể nói thành lời, dường như sắp đứt hơi mà chết.
CUA ĐỔ KIẾM TIÊN KHÔNG NGHE THẤY ÂM THANH (59)
Nhưng Phong Quang lại không kịp nghĩ nhiều, bởi Thiên lôi đã ngày càng gần hơn, từ trong mây đã có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người.
Nam Kha vốn định trực tiếp động thủ giết Tần Lạc Hoàng, nhưng thấy Phong Quang bảo vệ hắn chặt chẽ, chỉ sợ hắn bị người khác cướp đi như vậy, hắn lại cảm thấy dáng vẻ cô lo lắng vì mình thật đáng yêu. Hắn nắm chặt một bàn tay Phong Quang, khóe môi khẽ mỉm cười mê người.

Sư phụ võ nghệ cao cường, việc có người đả thương được hắn, còn khiến hắn mất trí nhớ vốn dĩ là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Hiện tại ta làm sao biết được có phải có người sử dụng thuật vu cổ gì đó để khiến hắn hoàn toàn quên mất ta hay không?

Phong Quang
A
một tiếng, chưa có ai nữ giả nam trang ở trước mặt cô mà cô không nhận ra được. Từ lần đầu tiên gặp mặt ở nhà trúc, cô đã có thể đoán được Kiêu Lạc này đối xử không bình thường với Tần Trang. Hắn nói muốn coi Tần Trang như dược nhân, nhưng lại trói người ta ném lên trên giường. Đây là đạo lý gì thế?
Đương nhiên là đạo lý muốn ngủ với nàng ta.
Tần Lạc Hoàng cũng coi như một tay lão luyện trong chốn giang hồ, cô ta đã từng nghe nói người Miêu Cương ở vùng Ba Thục có một số loại cổ thuật kỳ lạ, đặc biệt là nữ nhân ở nơi đó còn thường dùng tình cổ để khiến tình lang của mình vĩnh viễn chỉ yêu một mình mà không thay lòng đổi dạ. Tần Lạc Hoàng nghĩ thầm, nói không chừng nữ tử áo đỏ đang đứng trước mắt cô ta chính là người Miêu Cương cũng nên!
Nếu không phải hiện tại pháp lực của Phong Quang chưa khôi phục, thì cô đã sớm biến Tần Lạc Hoàng thành con heo ăn cải trắng! Cô cắn răng nói:
Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng có nổi điên ở chỗ này, Nam Kha là nam nhân của ta, nếu ngươi lại dây dưa không bỏ, ta liền giết ngươi!

Thân hình Nam Kha chưa hề động, nhưng trong không khí đã xuất hiện lưỡi dao băng do nước ngưng kết thành. Khi hắn mỉm cười chăm chú nhìn cô gái bên cạnh, những lưỡi dao băng đó cũng tấn công về phía Tần Lạc Hoàng với tốc độ cực nhanh.
Cùng lúc đó, Tần Lạc Hoàng xé nát bùa bình an trong tay mình. Bên cạnh cô ta bỗng xuất hiện một bóng người màu lam đẹp đẽ.
Phong Quang nhịn lắm mới không buột miệng nói ra việc mình muốn đi loại bỏ tiên cốt trước mặt muội muội mình.
Cung yến hôm nay, các vị đại la kim tiên có tên tuổi đều đến tham dự, hơn nữa Thiên đế còn sai hái quả bàn đào 300 năm mới nở hoa, 300 năm mới kết quả đến đây.
Đơn giản là vì bất luận khi nào hắn cũng đều ôn nhu mê người như vậy, thế nên Phong Quang chưa từng nghĩ tới vấn đề đa nhân cách, nhưng cũng không đúng... Đa nhân cách tức là một người sẽ có ít nhất hai nhân cách khác nhau, nhưng Nam Kha ban ngày và Nam Kha buổi tối đều tạo cho người ta cảm giác là quân tử khiêm nhường, ôn hòa như ngọc, bọn họ thật sự là cùng một cá nhân.
Nếu nhất định muốn tìm ra khác biệt, thì đó chính là Nam Kha ban ngày giống như một tờ giấy trắng, mà Nam Kha buổi tối lại giống như một trang giấy vẽ đầy ký hiệu, bởi hắn đã có quá nhiều nên người khác không thể vẽ thêm nét nào cả.

Ta không sao...
Phong Quang không chút sức sống lắc đầu, giờ cô vẫn cảm thấy trong lòng có chút không yên.

Tỷ tỷ không biết đâu, phụ... phụ thân và mẫu thân đã phái rất nhiều người tìm kiếm tỷ, nhưng tung tích của tỷ giống như bị giấu đi vậy, chúng ta mãi vẫn không tìm thấy, hiện tại rốt cuộc đã gặp được tỷ, muội cũng có thể yên tâm.
Nói xong, Lam Tảo khẽ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
CUA ĐỔ KIẾM TIÊN KHÔNG NGHE THẤY ÂM THANH (58)
Nam Kha vẫn là Nam Kha, nhưng dường như lại không phải hắn.

Thiên binh thiên tướng...
Phong Quang thì thầm một tiếng, bỗng nhiên đẩy Nam Kha đang ôm mình ra, cô cắn môi nói:
Nam Kha, xin lỗi, ta vẫn giấu huynh thân phận thật sự của ta. Ta không phải là người phàm, dựa theo thiên quy, ta không thể... không thể ở huynh được. Nếu người Thiên giới phát hiện ta thích huynh, huynh sẽ bị bọn họ bắt lại!


Phong Quang đang lo lắng cho ta... Phong Quang quả nhiên vẫn thích ta.
Nam Kha cười, đối với vấn đề thân phận theo lời cô nói, hắn dường như không hề
nghe
thấy vậy.
Tại cửa Thiên cung, hai đội quân đang tranh chấp.
Khi Khổng Tuyên lãnh binh tiến vào, tình hình chiến tranh lại có thay đổi đặc biệt.

Là người phàm.


Phải...
Phong Quang ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cây đa gia gia trên thân cây,
Ta muốn đi gặp hắn, nhưng ta không tìm được cách rời đi.

Đáng tiếc chính là, Phong Quang vẫn chưa kịp chạy đến chỗ Thái Bạch Kim Tinh thì đã bị đám muội muội của mình tìm được trước.

Tỷ tỷ, cung yến mừng tỷ trở về đã sắp bắt đầu rồi đó, tỷ còn muốn đi đâu vậy?
Lam Tảo bắt lấy tay Phong Quang liền kéo về hướng đại điện.
Cha của Kiêu Lạc là trưởng lão Yêu giới, nhưng đã từng yêu một người phàm, người phàm này vì sinh ra Kiêu Lạc nên qua đời, vì thế ông ta liền có suy nghĩ muốn hòa nhập với Nhân tộc. Vậy cho nên mới có nơi như An Vân Thôn này.
Thôn dân của An Vân Thôn đều làm việc khi mặt trời lên, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn. Không một ai biết, kỳ thật người thôn này đều là hồ yêu vừa mới hóa hình không lâu, mà trong thôn trồng đầy hoa nhài, chẳng qua cũng chỉ để che giấu mùi hồ ly trên người bọn họ.Chương 1769 :
Vành tai của Phong Quang bị hơi thở của hắn quét qua, hơi ngưa ngứa. Cô khẽ véo tay hắn, hạ giọng cảnh cáo,
Huynh đứng đắn một chút cho ta.

Lam Tảo vẫn đang đợi Tần Lạc Hoàng trả lời. Tần Lạc Hoàng cắn răng một cái, cũng bất chấp mà nói:
Đó là sư phụ ta, là nam nhân vốn tâm đầu ý hợp với ta, căn bản không phải là nam nhân của tỷ tỷ cô. Chỉ vì hắn mất trí nhớ, lại bị tà thuật vu cổ gì đó mê hoặc nên mới đối đầu với ta như vậy.
Chương 1765 :
Nhưng đây là chuyện gì, sao cô lại nghĩ mãi không ra... Là ai đây?
Là ai đã từng nói với cô một câu giống y như thế?

Tỷ tỷ!
Bên kia, sau khi nguy cơ được hóa giải, Lam Tảo mới chú ý tới Phong Quang, nàng ta vui vẻ kêu lên:
Thật tốt quá! Rốt cuộc muội cũng tìm được tỷ!

Nam Kha hơi nghiêng mắt.
Phong Quang nhìn bên cạnh còn có phụ thân và một đám muội muội, cô đau đầu nghĩ, xem ra lần này cô không đi nổi.Chương 1770 :
CUA ĐỔ KIẾM TIÊN KHÔNG NGHE THẤY ÂM THANH (62)
Cô vỗ vỗ nhánh cây, lại nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Cô muốn đi tìm Thái Bạch Kim Tinh, nhờ ông ấy loại bỏ tiên cốt của mình, như vậy cô liền có thể biến thành người phàm, vậy giữa cô và Nam Kha sẽ không còn trở ngại thân phận nữa.
Phong Quang lại nhìn sang Lam Tảo, biểu hiện của Lam Tảo thật sự bình thường. Quả thực nàng ta và Tu Du mới chỉ quen biết sơ, rốt cuộc thì bọn họ vẫn chưa bắt đầu phát triển tình cảm.
Đúng lúc này, một trận gió lạnh ào tới.

Phong Quang không thích, vậy về sau ta sẽ không làm.
Đôi mắt Nam Kha như bị sương mù bao phủ, có vẻ mông lung, thâm sâu không lường được, lại thần bí mê người.
Phong Quang hơi cúi đầu, im lặng không nói.
Nam Kha được công nhận danh phận, vẻ sung sướng trong mắt lại tăng thêm một phần, có nhìn Lam Tảo cũng không thấy chướng mắt như vậy nữa.
Đầu tiên Lam Tảo sửng sốt, tiếp theo liền kêu to,
Không phải chứ! Tỷ tỷ thế mà lại tìm một người phàm làm trượng phu giống như Thất muội!

Phong Quang bị hắn dùng một tay ôm vào lòng, đồng thời, một tay khác của hắn chuyển từ trên mặt xuống nâng cằm cô. Hắn cúi đầu khẽ hôn lên môi cô, Phong Quang tựa như cảm thấy một tia lạnh lẽo truyền đến môi mình.

Phong Quang...
Nam Kha lẩm bẩm,
Quen biết nàng là một việc nằm ngoài mong đợi. Trước đó ta chưa từng nghĩ mình sẽ muốn chung sống cả đời với ai. Nàng là duy nhất.

Hiện tại pháp lực của Phong Quang vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ có Lam Tảo mới vận dụng được tiên thuật. Phong Quang không dự đoán được, khi mong người Thiên giới tìm được cô thì họ chậm chạp không tới, bây giờ cô không muốn bị tìm được thì người Thiên giới lại tới rất nhanh.
Phong Quang nhìn xuống dưới đám mây, cô cắn môi nói:
Khổng Tuyên tướng quân, ở thế gian ta còn một ân tình chưa báo... Ta muốn báo ân xong trước rồi mới trở về.

Cô lại nhìn về phía Nam Kha đang nắm lấy tay cô, nhấp môi nói:
Huynh đừng đi ra ngoài, ở chỗ này chờ ta.


Được.
Nam Kha khẽ mỉm cười, tựa như gió xuân phất qua cành liễu cùng muôn hoa, bay tới thấm vào lòng người,
Ta ở đây chờ Phong Quang trở về.


Nam Kha...
Phong Quang bỗng nhiên đứng dậy. Cô sẽ không nhận sai, cho dù sự mê người của hắn lúc này tràn ngập tính công kích, nhưng cô cũng sẽ không nhận nhầm được, đây chính là Nam Kha.

Yêu vật to gan!
Người lên tiếng đầu tiên chính là Chanh Hoa ngày thường tính tình nóng nảy nhất, cũng là người chịu khó tu luyện nhất. Nàng ta rút kiếm ra,
Hôm nay là cung yến tổ chức cho tỷ tỷ ta, vậy mà ngươi cũng dám đơn độc xông vào Thiên cung như vậy!


Nam nhân thối nhà ngươi, buông ta ra!
Chanh Hoa không phải là người tốt tính. Trong toàn bộ Thiên giới, tuy tính tình của Phong Quang cũng coi như không tốt bậc nhất, nhưng tâm tình cô xấu đi nhanh thì cũng nhanh tốt lại, còn Chanh Hoa không giống thế, nàng ta vốn có tính cách quật cường.
Khổng Tuyên nói:
Nhị công chúa, nhất thiết không thể nóng nảy.


Ngươi!
Tu vi của Chanh Hoa không thể so với Khổng Tuyên được, tay nàng ta tránh mãi không thoát. Nàng ta tức đến nỗi giẫm một cú lên chân Khổng Tuyên.
Khổng Tuyên vẫn mặt không đổi sắc, ngay cả một tiếng
Đau
cũng không kêu.
Không đúng rồi, chẳng phải cô là nữ phụ ngay cả plug-in cũng không có nổi hay sao?
Trong số mọi người ở đây, cũng chỉ có Ám Ảnh chú ý tới, khi Phong Quang xuất chưởng, Nam Kha đã lén đặt tay sau lưng cô để truyền chân khí, mà hiện tại Nam Kha đã thả tay xuống, hắn hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Ám Ảnh một cái.
Một tiểu yêu chắp tay báo cáo với nam nhân mặc trường bào màu đen,
Tướng quân...

Tướng quân kia hơi giơ tay, một đám yêu binh cũng liền dừng lại phía sau hắn. Hắn mặt không biểu cảm,
Khổng Tuyên tướng quân, không nghĩ tới ngươi lại từ Bắc Dục Thiên trở về trấn giữ Thiên cung.


Ối! Nguy hiểm quá vậy!
Vừa thấy lưỡi dao băng tấn công tới, cô gái mặc váy xanh kia đã lập tức thi triển pháp thuật ngăn cản. Nhưng khi tạo kết giới chặn lại lưỡi dao băng, cô gái liền cảm nhận được, sức mạnh của người phàm này không tầm thường chút nào hết.

Đợi đã!
Phong Quang bắt lấy tay Nam Kha,
Là Lục muội ta!

Tần Lạc Hoàng bỗng nhiên hỏi Lam Tảo,
Tiểu Lục, người này chính là tỷ tỷ cô?


Đúng vậy.
Lam Tảo cười nói:
Ta có năm tỷ tỷ, một muội muội, đây là đại tỷ tỷ của ta. Lần này cũng vì tìm tỷ ấy nên ta mới tới trần... mới ra khỏi nhà.


Đại công chúa, người và tiên không thể ở bên nhau được, Thất công chúa bị biến làm người phàm chính là ví dụ tốt nhất.


Biến làm người phàm...
Phong Quang bỗng đứng lên,
Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ đến cơ chứ. Chỉ cần ta bị biến làm người phàm, vậy ta sẽ có thể ở bên Nam Kha! Cây đa gia gia, cảm ơn ông!

Tần Lạc Hoàng cũng mặc kệ miệng vết thương trên vai, cô ta không hề coi lời của Phong Quang là sự uy hiếp,
Hắn là hôn phu của ta. Cho dù có chết, ta cũng muốn dẫn hắn trở về!


Hôn phu cái chân bà nội ngươi đó!
Phong Quang tức giận đến đỉnh điểm, liền vung tay đánh một chưởng qua.

Là ta.
Nam Kha mỉm cười,
Ta là Nam Kha ban ngày.

Cô khựng lại, trong đầu bỗng nhiên hiện ra mấy chữ: Đa nhân cách. Đúng vậy, mấy chữ này cũng lập tức giải thích vì sao Nam Kha lại có lúc đơn thuần, coi một người sống như trâu ngựa mà dắt về, cũng có khi khôn khéo, biết tặng hoa cho cô, còn biết nói mấy lời ngon tiếng ngọt khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
Thiếu nữ áo đỏ bỗng nhiên lao vào trong lòng hắn, Nam Kha hơi khựng lại.
Phong Quang ôm chặt lấy eo hắn, tội nghiệp ngẩng đầu lên hỏi:
Huynh tới để tìm ta sao?


Nhị công chúa đừng vội xúc động!
Khổng Tuyên có kinh nghiêm tác chiến phong phú dĩ nhiên hiểu rõ hơn Chanh Hoa, người nam nhân này nhất định không phải yêu vật bình thường. Có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào Thiên cung vốn là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, huống chi, đối với các đại la thần tiên ngồi đầy tại nơi này, hắn tuy rằng đang cười, nhưng lại không hề để bọn họ vào mắt. Khổng Tuyên có lý do tin tưởng, nam nhân bỗng nhiên xuất hiện này tuyệt đối không phải hạng người hời hợt.
Nếu để Nhị công chúa cứ thế mất đi tính mạng thì chính là Khổng Tuyên thân làm tướng quân bảo vệ Thiên cung đã thất trách. Hắn cũng trực tiếp phi thân đến, giữ lấy cánh tay cầm kiếm của Chanh Hoa, thành công ngăn cản nàng ta ra đòn.
Nghe được mấy chữ
nam nhân của tỷ tỷ ta
này, sắc mặt Tần Lạc Hoàng càng thêm cứng lại.
Nam Kha hơi cúi đầu, dán sát bên tai Phong Quang mà nói:
Lục muội này của Phong Quang thật ra lại biết ăn nói hơn Thất muội kia nhiều.

Đối mặt với lời chúc phúc của chúng thần, Phong Quang lại không mấy hứng thú, cô chỉ lo lắng chuyện Nam Kha, không biết hiện tại hắn thế nào? Liệu có... liệu có thật sự gắn bó quan hệ gì đó với Tần Lạc Hoàng kia không?
Tưởng tượng đến đây, cô liền thiếu chút nữa bóp nát cái chén trong tay.

Nam Kha...
Trên mặt Phong Quang không có bất cứ biểu cảm gì,
Dừng tay.

Nam Kha hơi khựng lại, rốt cuộc vẫn lựa chọn nghe lời.
Lông mi của Phong Quang hơi rung động, cô trầm mặc trong chớp mắt, nhìn khuôn mặt như tranh của hắn, cô nhẹ nhàng nói:
Vậy nữ nhân kia thì sao... Vì sao nàng ta lại thế này?


Nữ nhân kia...
Nam Kha không hề nhìn Tần Lạc Hoàng đang mặt mày tái nhợt, hắn chỉ chú ý tới một mình Phong Quang. Mỗi khi nhìn cô, giọng nói và ánh mắt hắn vẫn luôn không tự chủ được mà bất giác trở nên ôn nhu,
Nàng ta chẳng qua là một nữ nhân bị tình lang vứt bỏ mà thôi, không liên quan gì tới ta cả.

CUA ĐỔ KIẾM TIÊN KHÔNG NGHE THẤY ÂM THANH (61)
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Phong Quang lại cảm thấy An Vân Thôn kỳ quái. Bọn họ không biết nấu cơm, lại sợ có người tiết lộ sự tồn tại của thôn bọn họ với bên ngoài, còn cả thổ địa, thổ địa cũng nói thôn này tựa như bỗng dưng xuất hiện...
Ám Ảnh cứng đờ cả người, sát khí ập tới trong chớp mắt kia tựa như chỉ là ảo giác của hắn thôi vậy. Rốt cuộc hắn quyết định... không nói chuyện này ra.
Tần Lạc Hoàng cũng là người tập võ, cô ta chỉ cần suy nghĩ một chút đã nghĩ ra vì sao Phong Quang không có nội lực lại có thể phát ra chưởng khí mạnh như vậy. Cô ta lau vết máu bên khóe miệng, nhìn Nam Kha mà cười nói:
Sư phụ, hiện tại ngươi mất trí nhớ... Ngươi quên ta, ta không trách ngươi.

Bởi lúc Yêu giới tấn công lên Thiên giới không lâu trước đây thì Chanh Hoa đang bế quan tu luyện, nếu không nàng ta đã rút kiếm lên sân khấu rồi. Hiện giờ nhìn thấy yêu vật, tính tình nóng nảy của nàng ta cũng liền muốn phát tác.
Chanh Hoa nói xong một câu, không đợi những người khác ngăn cản đã rút kiếm phi thân đến.
Tuy Khổng Tuyên không hiểu sao Đại công chúa lại quen biết với Đại tướng quân Yêu giới, nhưng hắn cũng không hỏi thêm gì, chỉ đứng ra nói:
Hiện giờ ta ở chỗ này trấn thủ Thiên cung. Kiêu Lạc tướng quân, ngươi vẫn dự định tiếp tục tấn công Thiên cung sao?


Chẳng qua là luyện tập chút thôi, sao nói là tấn công được?
Kiêu Lạc bình thản nói một câu, thế nhưng lại nói việc mình tấn công Thiên giới thành
luyện tập
.
Phong Quang hiện tại sốt ruột vạn phần. Tai vạ đã sắp đến nơi, vậy mà thằng nhãi này còn không nắm được trọng điểm, trong khi thiên lôi ngày càng dày đặc, trong lòng cô biết điều này có nghĩa thiên binh thiên tướng đang tiến tới gần.
Cô vội vã nói với Nam Kha:
Huynh đợi ở chỗ này, đừng đi ra, ta... ta sẽ nhanh chóng trở về.


Nam Kha!
Phong Quang đã mất kiên nhẫn với Tần Lạc Hoàng, cô nhìn Tần Lạc Hoàng trước mắt mà nói:
Huynh cứ kéo tay áo lên cho bọn họ nhìn xem, chứng minh huynh không phải sư phụ như lời vị Tần cô nương này nói, cũng đỡ cho nàng ta không chịu từ bỏ mà bám lấy chúng ta!


Phong Quang...
Nam Kha khẽ gọi tên Phong Quang, nhưng vẫn chậm chạp không có động tác.
Ngay cả Phong Quang cũng tức giận như vậy, Nam Kha cảm thấy giờ là lúc mình nên động thủ rồi. Hắn bước lên một bước, nhẹ nhàng kéo tay Phong Quang để cô tiến sát vào mình. Động tác của hắn đối với Phong Quang cẩn thận ôn nhu bao nhiêu thì ánh mắt hắn nhìn Tần Lạc Hoàng lúc này lại tàn khốc vô tình bấy nhiêu.
Tần Lạc Hoàng có thể cảm thấy rõ, vào giờ phút này, tất cả sát khí trên người hắn đều đang hướng về phía cô ta... Tần Lạc Hoàng lén lút nắm chặt lá bùa bình an trong tay mình.
Nụ cười của hắn không pha chút tạp chất nào, chỉ trao toàn bộ tâm ý và sự tin tưởng của mình cho cô.
Phong Quang chợt cảm thấy cực kỳ áp lực, cô cũng không biết mình còn có thể trở về hay không, nhưng cô lại không thể không ra ngoài, cô không thể để thiên binh thiên tướng phát hiện sự tồn tại của Nam Kha. Rốt cuộc thì với trạng thái cố chấp ngây ngô của Nam Kha hiện tại, hắn chắc chắn sẽ không màng gì cả mà kéo tay cô, có khi... còn có thể nói một câu
chúng ta thành thân đi
ngay trước mặt công chúng.
Phong Quang kéo ống tay áo hắn lên. Trên cánh tay hắn thình lình hiện ra một vết kiếm thoạt nhìn có vẻ đã lâu năm.
Cô hơi mở to mắt, buông tay hắn ra, không dám tin mà lui về sau một bước. Giọng cô nghẹn ngào,
Đúng là huynh...

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ chợt có một đạo thiên lôi xuất hiện.
Lam Tảo kêu lên:
Là thiên binh thiên tướng! Tỷ tỷ, bọn họ rốt cuộc đã tới rồi!

Vẻ mặt Nam Kha không đổi, nhưng tay phải rũ bên người hắn lại khẽ động.
Lam Tảo cũng nói:
Có lý đó. Tỷ tỷ, nói không chừng người nam nhân này lại lừa tỷ thì sao, chúng ta cứ xem trên tay hắn rốt cuộc có vết kiếm hay không là được rồi. Khuôn mặt thì có thể giống nhau, nhưng tóm lại cũng không đến mức ngay cả vết sẹo trên người cũng có thể giống được.

Phong Quang lại bỗng nhiên nghĩ tới hai chữ: kinh nghiệm.
Không sai, sự khác biệt lớn nhất của hắn ở hai thời điểm chính là kinh nghiệm.Chương 1767 :

Là ngươi.
Kiêu Lạc nhíu mày lại,
Hóa ra ngươi là người Thiên giới. Sớm biết vậy, lúc trước ta nên giết ngươi mới phải.


Ngươi làm càn!
Lam Tảo đứng ra nói:
Tỷ tỷ ta đường đường là Đại công chúa Thiên giới, lấy đâu ra chuyện một tên yêu như ngươi có thể tổn thương đến?


Ta...
Trong lòng Phong Quang biết, việc cô mất tích dĩ nhiên đã khiến cha mẹ rất lo, nhưng trước sau cô vẫn không bỏ lại Nam Kha được, đặc biệt là... cô vẫn chưa biết rõ nữ nhân tên Tần Lạc Hoàng kia rốt cuộc có quan hệ với hắn hay không!
Tưởng tượng đến đây, Phong Quang liền nắm chặt quần áo mình, hận không thể quay về đánh giết.

Phong Quang...
Nam Kha nắm lấy cổ tay cô, tuy hắn vẫn ôn nhu như cũ, nhưng tính công kích mãnh liệt trên người khi nãy đã không còn.
Phong Quang thử gọi một câu,
Nam Kha?

Cho dù Kiêu Lạc vốn không tán thành cha hắn dựng nên một thôn như vậy, nhưng đối với việc cha hắn thà truyền vị trí thôn trưởng cho Nam Kha cũng không truyền lại cho hắn, trước sau hắn vẫn canh cánh trong lòng.
Nghe được Nam Kha không phải yêu, lúc này Phong Quang mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu Nam Kha là yêu, vậy khó khăn khi cô và hắn ở bên nhau sẽ lớn hơn nhiều.
Nhưng không đi nổi cũng phải nghĩ cách mà đi.
Phong Quang tốn không ít thời gian để trấn an thân nhân của mình, nhưng cùng lúc đó, vì pháp lực của cô còn đang trong giai đoạn khôi phục nên người bảo vệ xung quanh Mỹ Nhân Các của cô lại tăng thêm.
Nam Kha áp tay lên gương mặt cô, cười hỏi:
Vậy thì sao?


Kia chính là muội muội ruột của ta đó!
Phong Quang thấy Lam Tảo ứng phó ngày càng khó khăn, liền cuống đến mức giậm chân.
Phong Quang đột nhiên nghĩ tới Nam Kha,
Nam Kha cũng là hồ yêu...


Hắn mới không phải hồ yêu.
Kiêu Lạc nói:
Hắn chẳng qua chỉ là một người cha ta cứu ở chân núi, không biết vì sao trước khi cha ta hôn mê lại truyền vị trí thôn trưởng cho một người phàm.

Lại nói đến bên kia, trên đám mây, một đám người mặc áo giáp trắng đồng loạt quỳ xuống,
Bái kiến Đại công chúa, Lục công chúa!

Người đứng đầu hành lễ là một nam nhân dáng người thon dài.
Cô ta bày ra dáng vẻ rộng lượng như thế càng khiến Phong Quang nổi giận, cô nghiến răng nghiến lợi nói,
Ngươi muốn sư phụ ngươi thì tự đi mà tìm, đừng có bám lấy Nam Kha nhà ta, nếu không bà đây liền đập chết ngươi đó!

Có thể ép Phong Quang liên tiếp nói ra lời thô tục, xem ra Tần Lạc Hoàng không biết tự giác này thật sự đã khiến Phong Quang phát điên.

Đại công chúa, nếu có ân tình chưa báo thì có thể nói sau, nhiều ngày nay người mất tích, Thiên đế và Thiên hậu đã hết sức lo âu.
Chương 1768 :
CUA ĐỔ KIẾM TIÊN KHÔNG NGHE THẤY ÂM THANH (60)
Khổng Tuyên đề phòng,
Yêu khí rất nặng.

Gió lạnh tan đi, một bóng người bạch y chậm rãi bước vào đại điện. Khóe môi hắn khẽ mỉm cười, lịch thiệp nho nhã như bước ra từ trong tranh. Hắn chẳng hề giấu giếm yêu khí dày đặc trên người mình, ở nơi tràn đầy thần tiên thế này, hắn như thế liền có vẻ đặc biệt kiêu ngạo.
Lam Tảo đang muốn chạy tới lại bỗng nhiên dừng chân, nàng ta cũng không biết vì sao khi tiếp xúc với tầm mắt của Nam Kha, nàng ta liền kinh sợ mà dừng lại. Theo lý mà nói, nàng ta mới là tiên, nam nhân này chẳng qua chỉ là người phàm, nàng ta có gì phải sợ hắn đây?
Nhưng cũng có lẽ do sợ hãi theo trực giác toát ra từ đáy lòng, Lam Tảo vẫn ngoan ngoãn dừng lại ở nơi cách Phong Quang ba bước, nàng ta quan tâm hỏi Phong Quang,
Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?


Tần Lạc Hoàng ta ngay thẳng đoan chính, chưa từng bôi nhọ ai!


Đúng vậy, Tiểu Lục cô nương, nô tỳ cũng có thể làm chứng.
Thúy Nhi nói:
Đó thật sự là hôn phu tương lai của tiểu thư nhà ta, tiểu thư đã thống khổ suốt một thời gian vì chuyện Nam Kha tiên sinh mất tích, những điều này nô tỳ đều chứng kiến cả!

Nam Kha đứng bên cửa sổ, hắn cười,
Phong Quang nói chờ nàng quay trở lại, nhưng hiện tại là ban ngày, chính là thời gian của ta nha.

Không có ai trả lời hắn, vì thế cũng giống như hắn đang tự lẩm bẩm.

Tỷ tỷ...
Lam Tảo sốt ruột kéo tay Phong Quang.
Phong Quang lén lút nắm chặt tay mình, quyết định của cô vào thời khắc này không thể không thay đổi.
Thôi vậy...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.