Chương 1773: Cua đổ minh chủ võ lâm (8)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 663 chữ
- 2022-02-11 03:45:09
Cũng bởi vậy, Tiêu Bạch Thư mới tạm thời ở lại trong Tàng Binh Phủ.
Tiêu Bạch Thư là khách của Tàng Binh Phủ, nhưng cũng sẽ k8hông dính dáng gì tới Phong Quang, chỉ là Tiêu Bạch Thư và Vãn Hiên vừa gặp đã thân thiết, Vãn Hiên thích hoa, Tiêu Bạch Thư thích n3hạc, bọn họ lại cùng có trình độ học vấn rất cao.
Tiếng nói chung rất dễ kéo gần khoảng cách giữa hai người cùng lứa tuổi, T9iêu Bạch Thư và Vãn Hiên trở thành bằng hữu, việc này lại làm khổ Phong Quang. Trước nay cô có chuyện gì cũng đều thích tìm Vãn Hiên6 kể lể oán giận, bởi Vãn Hiên là một người nghe rất tốt, bất luận Phong Quang có vô lý đến thế nào, hắn cũng sẽ hết sức ôn nhu với c5ô.
Cô đã lãng phí thời gian ở Tàng Binh Phủ lâu như vậy, có còn muốn đi tìm Thích Trường An yêu đương hay không chứ! Nhưng cô ngay cả cổng lớn của Tàng Binh Phủ cũng không thể ra!
Cô vừa sốt ruột, cơn tức liền lớn hơn, trường kiếm đảo qua, lại thêm mấy đóa hoa tươi rơi xuống đất. Một con ong mật vốn đang đậu trên hoa liền bay vòng quanh Phong Quang một vòng, dường như muốn trả thù cô phá nơi làm tổ của mình, nó liền đậu trên tay Phong Quang. Phong Quang kịp phản ứng nhận ra con ong mật muốn đốt mình, cô liền vung tay, hất con ong mật kia ra.
Nhưng ong mật vẫn tiếp tục bay vòng quanh cô, dường như không đốt được cô thì nó không cam lòng vậy.
Nhưng hiện tại thì khác, chỉ cần Phong Quang đến hoa viên tìm Vãn Hiên thì Tiêu Bạch Thư cũng nhất định ở chỗ này. Tiêu Bạch Thư và Vãn Hiên bàn chuyện trên trời dưới đất, Phong Quang có tri thức ít ỏi liền hoàn toàn không chen miệng vào được.
Cô có hơi tức giận, nhưng trước mặt người ngoài lại không tiện phát tác.
Phong Quang một lần nữa
bị ép
rời đi, trên đường về phòng, cô tức giận cầm kiếm phá hủy hoa cỏ suốt dọc đường đi. Đại sư huynh cô là người tiếc hoa, cô thì không phải!
Phong Quang tức giận,
Được lắm, ngay cả súc sinh như ngươi cũng muốn gây chuyện với ta!
Hàn Tễ Kiếm được rút ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh liền lóe lên. Đừng hiểu lầm, với công lực của Phong Quang, có muốn cũng không phát được ra kiếm khí, đó chẳng qua là luồng sáng do bảo kiếm phản chiếu lại ánh mặt trời mà thôi.
Phong Quang vung Hàn Tễ Kiếm muốn chém chết con ong mật kia. Đúng lúc này, người từ phía bên kia đi tới, Phong Quang xoay người một hồi, bảo kiếm này liền chỉ tới chóp mũi người kia, chỉ thiếu chút nữa kiếm này đã đâm vào da cô nàng.
Phong Quang thấy có người thì hơi ngây ra, thiếu nữ bị kiếm chỉ vào cũng sửng sốt, một bên không ngờ sẽ có người đột nhiên chạy ra, một bên thiếu chút nữa mất mạng nên ngây ngốc.
Tiểu, tiểu, tiểu thư...
Nha hoàn bên cạnh run run rẩy rẩy nói với Phong Quang:
Đây là biểu tiểu thư, Hoa Nhan Hoa cô nương, lão gia và phu nhân đã dặn nô tỳ đưa biểu tiểu thư đến phòng cho khách...
Biểu tiểu thư?
Phong Quang nhíu mày lên tiếng.
Thiếu nữ mặc váy sam xanh biếc kia thoạt nhìn cũng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo cô ta chỉ có thể được xem là thanh tú, bề ngoài của cô ta tuy không bì kịp với Phong Quang, nhưng đôi con ngươi linh động trong sáng của cô ta lại đặc biệt khiến người ta chú ý.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.