Chương 1791: Cua đổ minh chủ võ lâm (27)


Vãn Hiên cười nói với Hoa Nhan:
Ngày ấy ta từng nói, chuyện Thất Sắc Cẩn, Hoa Nhan cô nương không cần để trong lòng, không nghĩ tới Hoa Nhan cô8 nương vẫn nhớ chuyện đó tới bây giờ.



Vãn Hiên công tử rộng lượng, không so đo chuyện này, nhưng ta vẫn cảm thấy trong lòng áy náy. C3ũng có thể nói, lần này ta muốn nhận lỗi với Vãn Hiên công tử, kỳ thật cũng để trong lòng ta dễ chịu hơn một chút.
Hoa Nhan cười phóng khoáng,9 khiến khuôn mặt vốn chỉ được xem là thanh tú trở nên rạng rỡ mê người.
Vì thế, cô gật đầu,
Vậy được rồi, Đại sư huynh nói rồi đó, chờ thêm một thời gian nữa, huynh sẽ dẫn muội ra ngoài chơi, không được nuốt lời.


Tiểu sư muội đã thấy ta gạt muội bao giờ chưa?
Vãn Hiên xoa đỉnh đầu cô, an tĩnh mỉm cười.
Vãn Hiên nói:
Gần đây bên ngoài không yên ổn, chờ thêm một khoảng thời gian, ta lại đi xin phép sư phụ sư nương dẫn tiểu sư muội ra ngoài chơi nhé, có được không?

Phong Quang nghĩ đến việc gần đây có giang hồ hào kiệt từ khắp nơi kéo tới, trong lòng cô cũng biết chuyện này không đơn giản, hơn nữa cô cũng không phải nhất thiết muốn ra ngoài chơi, chẳng qua cô chỉ muốn Vãn Hiên đừng nói chuyện với Hoa Nhan nữa mà thôi.

Huynh chỉ biết đánh nhau với rèn sắt, muội còn lâu mới tìm đến huynh!
Phong Quang lại cười tủm tỉm nhìn Vãn Hiên,
Vẫn là Đại sư huynh đáng tin cậy nhất, muội chỉ cần Đại sư huynh đi cùng muội.

Dáng vẻ cô gái nhỏ vừa bá đạo lại ngang ngược vô lý đã được thể hiện không sót chút nào.
Vãn Hiên lại mỉm cười,
Hoa Nhan cô nương tính tình thẳng thắn,6 khiến người ta bội phục.

Phong Quang thấy bọn họ mỗi người một câu trò chuyện thật vui vẻ, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà bước đ5ến bên cạnh Vãn Hiên, lắc lắc tay hắn nói:
Đại sư huynh, hay là chúng ta tâm sự một chút chuyện huynh sẽ dẫn muội đi cùng khi ra ngoài mua hoa lần tới đi.


Tiểu sư muội, đây không phải muội khiến ta khó xử rồi sao?
Vãn Hiên lắc đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười,
Sư phụ sư nương không cho phép muội tùy ý đi ra ngoài, cho dù là ta cũng không thể vi phạm quyết định của họ được.


Không sao hết, nơi này trị an tốt như vậy, lại có Đại sư huynh ở đây, muội nhất định sẽ không gặp nguy hiểm. Đại sư huynh, muội đã lâu không ra khỏi phủ chơi đùa, huynh đưa muội đi cùng nhé.
Nói xong, cô lại làm nũng mà cầm tay Vãn Hiên một hồi lâu, tựa như nếu Vãn Hiên không đáp ứng, cô liền không bỏ qua vậy.
Vãn Hiên càng thêm bất đắc dĩ,
Tiểu sư muội...


Ta nói này Tiểu sư muội.
Vãn Các đứng dậy,
Nhị sư huynh của muội cũng ở chỗ này, sao muội lại chỉ nhờ Đại sư huynh mà không nhờ ta?

Phong Quang nhớ lại một chút, đã nhiều năm như vậy, Vãn Hiên vẫn chưa bao giờ nói dối hay lừa gạt cô, hắn luôn luôn đã nói là làm, vì thế cô cũng tin Vãn Hiên sẽ không lừa dối mình, liền mỉm cười rất ngọt,
Đại sư huynh, vậy chúng ta đã thống nhất xong rồi đó, huynh nhất định phải đưa muội ra ngoài chơi.


Vãn Hiên cúi đầu ôn nhu nói:
Được.


Hoa Nhan yên lặng đứng một bên, chỉ mỉm cười mà không hề tiến lên gây sự chú ý như Phong Quang.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.