Chương 1817: Cua đổ minh chủ võ lâm (53)


Đối với lời cảm tạ của Tiêu Bạch Thư, Phong Quang chỉ phóng khoáng cười cười,
Không cần cảm tạ ta, có thể cứu Tiêu đại hiệp, ta cũng rất vui vẻ.
<8br>
Đây là một việc rất có cảm giác thành tựu. Tuy rằng người ta không nói, nhưng cô cũng biết, ở trong mắt những người khác, cô chính là một đạ3i tiểu thư vô dụng, ngay cả chính cô cũng cho là như thế, mà theo lời Thích Trường An, hung thủ dùng ảo giác giết người kia thoạt nhìn cũng cực kỳ 9khó giải quyết, nhưng trong tình huống nguy hiểm khó khăn như vậy, cô lại có thể cứu được Tiêu Bạch Thư.

Tiêu Bạch Thư suy yếu miễn cưỡng c6ười nói:
Hạ tiểu thư đã cứu tính mạng ta, nếu tương lai Hạ tiểu thư có việc cần, ta đương nhiên sẽ chẳng bao giờ thoái thác...



Tiêu đại 5hiệp trước hết không cần nghĩ những điều này.
Thích Trường An tiến lên một bước nói:
Ngươi vẫn nên dưỡng khỏi vết thương rồi nói. Chỉ Qua đại chiến sắp tới, bạch đạo còn cần ngươi.


Đúng vậy, Tiêu đại hiệp, việc quan trọng nhất hiện giờ của ngươi vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức, giữ gìn thật tốt thân thể mình.
Một giọng nói to lớn vang dội truyền tới từ ngoài cửa, là Hạ Triều và Vương Từ đi đến.

Cha! Mẹ!
Phong Quang chạy tới, ôm lấy tay mẫu thân.
Tuy đã có một con gái tới tuổi cập kê, nhưng Vương Từ cũng không hổ là nữ nhân sở hữu danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của võ lâm năm đó, ngay cả năm tháng cũng ưu ái với bà. Trên mặt bà không hề có nếp nhăn, ngược lại còn có thêm vẻ đẹp thành thục so với chính bà khi còn là thiếu nữ.
Năm đó Vương Từ cũng là một hiệp nữ hành tẩu giang hồ, ở đây có không ít người đã từng gặp bà lúc trước, hiện giờ gặp lại liền khó tránh khỏi muốn nhìn bà thêm vài lần, nhưng chỉ vì e ngại có Hạ Triều tính tình không tốt ở đây nên những người kia cũng không dám nhìn quá mức.
Vương Từ cười vỗ tay Phong Quang,
Trên đường tới đây, ta đã nghe người trong phủ nói, là Phong Quang cứu Tiêu đại hiệp, còn bị một đám người hiểu lầm Phong Quang muốn mưu hại hắn. Phong Quang cũng không nên tức giận với các tiền bối này, bọn họ chẳng qua cũng vì thận trọng nên mới không thể không hoài nghi con mà thôi. Mấy tiền bối đã lớn tuổi, Phong Quang cũng hiểu được mà, đúng không?


Mẹ đã nói vậy, dĩ nhiên là đúng.
Phong Quang cười đáp.
Vẻ mặt những người khác có thể nói là cực kỳ xấu hổ, đặc biệt là Tôn Viễn Sơn, mặt ông ta hết trắng lại xanh, xanh lại trắng. Vương Từ nói thì dễ nghe, có vẻ như cực kỳ khoan dung độ lượng, nhưng ý bên trong đó chính là châm chọc bọn họ lớn tuổi hồ đồ.

Vương Từ nhìn thì có vẻ dễ tính hơn Hạ Triều, nhưng những người từng có giao thiệp với bà đều biết, cho tới bây giờ bà vẫn chưa từng khiến bản thân chịu thiệt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.