Chương 1830: Cua đổ minh chủ võ lâm (66)


Thích Trường An thấy cô mếu, sắp khóc ra đến nơi, hắn tiến lên một bước, đến gần cô hơn, cố hết sức khiến giọng mình dịu dàng hơn nữa,
Phong Quang, l8àm sao vậy?



Thích Trường An...
Phong Quang cắn môi, khuôn mặt cô hiện cảm xúc tự ghét bỏ chính mình,
Tam sư huynh là người cùng lớn lên v3ới ta, tuy gần đây huynh ấy không thích chơi cùng ta, mà thích tìm Hoa Nhan chơi cùng, nhưng rốt cuộc huynh ấy vẫn là sư huynh ta, cũng thật sự từng 9làm bạn bên cạnh ta. Vậy mà hiện tại ta cảm thấy cho dù ngươi làm bị thương huynh ấy, ta vẫn muốn cứu ngươi ra ngoài, ngươi nói xem có phải ta rất xấ6u xa hay không?


Thích Trường An còn tưởng là đại sự gì, sau khi nghe cô kể ra như vậy, hắn lại buồn cười, nhẹ nhàng nắm cánh tay cô, ôm cô v5ào lòng. Khi Phong Quang dựa lên ngực hắn, cả thân mình cô liền cứng đờ.


Phong Quang không phải nữ nhân xấu xa, trong lòng mỗi người đều có một cái cân, luôn luôn phân chia nặng nhẹ, cho dù là cha mẹ có hai đứa nhỏ, bọn họ cũng sẽ có lúc bất công.
Cằm Thích Trường An đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói:
Những điều đó đều là lẽ thường của con người. Ví dụ ngay như, nếu hôm nay Phong Quang và Hoa Nhan đồng thời gặp nguy hiểm, ta đoán... Tam sư huynh của nàng cũng sẽ lựa chọn cứu người sau.


Chuyện này không phải không có khả năng, trong lòng Phong Quang biết, sức hút của người làm nữ chính như Hoa Nhan lớn đến mức nào.

Thích Trường An lại nói:
Ta vẫn tin bản tính con người vốn ác. Người từ lúc vừa được sinh ra, khi vẫn chưa bị giáo điều của thế gian trói buộc, bọn họ có thể muốn làm gì thì làm, như giẫm con kiến, đào tổ chim... Đó không phải hành vi giết hại sinh mệnh khác à? Nhưng những người khác lại định nghĩa những hành vi ngang ngược đó là trẻ con không hiểu chuyện. Phong Quang, mỗi người ngay từ đầu đều xấu xa cả, bởi không ai có thể thực sự đối đãi với mọi người bằng ánh mắt bình đẳng, mà cái gọi là thánh nhân có thể bình đẳng đối đãi mọi người, chẳng qua cũng chỉ là ông ta dùng ranh giới đạo đức để trói buộc chính mình phải làm như vậy thôi.


Khó có khi Thích Trường An lại nói một đoạn dài như vậy, Phong Quang nghe mà đầu óc choáng váng, rồi lại không tìm thấy điểm nào có thể phản bác được.

Thích Trường An chẳng phải đã nói rất đúng sao? Bản tính con người vốn ác, trẻ con mới sinh ra sẽ không hiểu được rằng phải săn sóc cha mẹ, cho nên khi cha mẹ mệt nhọc cả ngày muốn nghỉ ngơi, chúng vẫn có thể làm càn mà nửa đêm khóc lóc, khi không chiếm được thứ mình muốn, chúng cũng có thể không giữ hình tượng mà la to, mà khi đối mặt với những sinh mệnh nhỏ yếu đó, chúng sẽ muốn nhốt những sinh mệnh nhỏ này trong lồng sắt... Chờ chúng chơi đủ rồi thì những động vật nhỏ kia cũng đã sớm mất đi sức sống.

Vì sao người trưởng thành lại có thể phân biệt đúng sai? Chẳng qua là vì bọn họ đã tiếp nhận sự trói buộc của đạo đức và pháp luật mà thôi.

Cho nên, Thích Trường An nói con người vốn ác cũng không sai chỗ nào...

Phong Quang chợt khựng lại, cô lắc đầu mình, ánh mắt không tốt nhìn Thích Trường An nói:
Ta đúng là không nghĩ tới, năng lực tẩy não của nhà ngươi cũng thuộc hạng nhất.


Vừa rồi chỉ suýt chút nữa là cô đã tiếp thu bộ lý luận
tính người vốn ác
này của hắn rồi.

Thích Trường An hơi khom lưng, càng ghé sát vào mặt cô hơn nữa, hình ảnh phản chiếu từ trong mắt hắn là khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô, trong đôi mắt đó như có ánh sáng ấm áp xẹt qua vậy,
Nhưng Phong Quang sẽ không phản bác ý kiến của ta rằng mỗi người đều có lòng riêng, đúng chứ?



Mỗi người đều có lòng riêng...
Phong Quang nhìn hắn,
Nhưng bọn họ đều nói, Thích đại minh chủ Thích Trường An ngoại trừ hy vọng võ lâm hoà bình thì chính là một người không có ham muốn. Kiểu người giống như ngươi vậy cũng sẽ có lòng riêng sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.