Chương 1869: Cua đổ game thủ trạch nam (18)



Cái này sao...
Yến Quy vuốt mũi cười cười, ngữ khí khó có khi hơi chột dạ,
Cô nói rất đúng, nhưng cũng không đúng.
<8br>

Cái gì gọi là đúng nhưng cũng không đúng?
Phong Quang ngẩng đầu trừng hắn,
Rõ ràng anh cố ý giả bộ thầy bói ở3 đó gạt tôi. này, Yến Quy, hiện tại tôi có thể nói rõ cho anh biết, anh không có hứng thú với việc xem mặt này, tôi lại9 càng không có hứng thú, cho dù anh không chơi chiêu thầy bói kia, tôi cũng sẽ nghĩ cách chạy trốn.


Yến Quy bì6nh thản tiếp một câu:
Ừm, cách chạy trốn từ WC nam...

Tuy rằng cô chưa từng nhận hoa, nhưng cũng biết hoa hồng có ý nghĩa gì.
Yến Quy cười,
Đại tiểu thư, cảm giác của cô về tôi như thế nào?


Hiện giờ anh phát hiện cũng không chậm đâu.
Phong Quang bước một bước vào cửa hàng bán hoa, cô lại quay đầu nói:
Yến Quy, tôi lại nói rõ ràng với anh, ngày đó anh giả làm thầy bói muốn trốn xem mặt, tôi cũng trèo cửa sổ muốn trốn xem mặt, vậy hai người chúng ta không ai có lỗi với ai cả, về việc xem mặt này, anh cũng quên đi cho tôi.


Trí nhớ của tôi luôn rất tốt...


Vậy tôi coi nó như hoa hồng tặng cho cô, có được không?
Hoàng hôn, khuôn mặt Yến Quy dường như cũng trở nên hoàn mỹ lại nhu hòa hơn rất nhiều.
Cô sửng sốt,
Anh có ý gì?

Cho dù ở đại học, Phong Quang cũng không có bạn bè gì, cho nên đối với chuyện sắp tốt nghiệp này, cô căn bản không hề đa sầu đa cảm. Mộc Huân thì ngược lại, cô ấy lôi kéo cô chụp rất nhiều ảnh khắp các góc trong trường, cuối cùng Phong Quang thật sự không chịu nổi. Đến lúc hoàng hôn, cô lựa chọn về nhà, để Mộc Huân tự mình đi chụp ảnh.
Chạng vạng, ánh mặt trời trở nên vàng rực, không còn sự nóng bức, khiến người ta cảm thấy một cảm giác thoải mái tĩnh lặng.
Một ngày có thể gặp đến hai lần, nói là duyên phận cũng không quá.
Phong Quang ngồi xuống phía bên kia ghế dựa, cô lại hỏi:
Anh làm sao vậy? Dường như rất đau lòng? Ồ... hoa nguyệt quý của anh vẫn chưa tặng đi.


... Anh đang tỏ tình với tôi sao?
Phong Quang đặc biệt không chắc ý trong lời hắn là gì.
Tầm mắt Yến Quy nhìn về phương xa, ngay cả trong mắt cũng như nhuộm ánh sáng ấm áp. Hắn an tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói:
Tôi nghĩ, tôi cũng tới tuổi cần một người bạn gái rồi.


Nếu anh dám nói cho những người khác...
Phong Quang cũng híp mắt uy hiếp hắn,
Vậy tôi liền nói chuyện anh giả dạng làm thầy bói lừa đảo giả thần giả quỷ ra ngoài!


Cô nói tôi giả dạng thầy bói lừa đảo, tôi còn có thể hiểu được, nhưng giả thần giả quỷ... là thế nào đây?


Chán ghét.
Hai chữ lưu loát đơn giản, cô trả lời không chút do dự.
Yến Quy không cảm thấy khổ sở chút nào, ngược lại còn cười nói:
Nâng cấp cảm giác chán ghét lên một chút, biến thành thích thì thế nào?


Tóm lại việc lừa đảo hay giả thần giả quỷ, cũng đều là việc làm của thầy bói, dù sao tôi cũng không bẻ cong sự thật.


Nhưng giả thần giả quỷ hình như là việc làm của bà cốt chứ?


Hừ, anh không quên được cũng phải quên!
Phong Quang đóng cửa hàng bán hoa lại, ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói, trực tiếp đi vào cửa hàng.
Yến Quy nhìn bóng dáng Phong Quang qua cửa kính, bất đắc dĩ cười, khi lại nhìn đến bó hoa tươi đẹp trong tay mình, nụ cười của hắn lại dần tắt đi.
Giữ vững nguyên tắc
nỗi thống khổ của anh chính là niềm vui của tôi
, Phong Quang bước tới, còn tò mò hỏi một câu:
Sao anh lại ở đây?

Yến Quy đang đắm chìm trong bầu không khí khó hiểu, nghe thế liền ngước mắt lên, thấy là Phong Quang, hắn lại giật giật khóe miệng,
Đại tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.

Mặt Phong Quang đỏ lên, việc trèo cửa sổ WC nam này quả5 thực không tính là vinh quang lắm. Trăm triệu lần không dự đoán được chính là, cô còn trèo cửa sổ trước mặt Yến Quy này. Nếu cô sớm biết Yến Quy chính là đối tượng xem mặt của cô, vậy có nói gì cô cũng sẽ không vào WC nam ngay trước mặt hắn!
Thấy cô thở phì phì tức giận, không hiểu sao Yến Quy lại cảm thấy thú vị hết sức, hắn lại thở dài, tỏ ra hiền lành nói:
Đại tiểu thư yên tâm, chuyện vào WC nam này, coi như bí mật của chúng ta, tôi sẽ không nói cho bất cứ ai biết.

Khi Phong Quang lấy di động ra, muốn gọi điện cho tài xế tới đây đón, thì từ khóe mắt, cô lại thấy được một người đàn ông ngồi trên ghế dài bên cạnh suối phun, là Yến Quy.
Nhìn Yến Quy hiện tại có vẻ không ổn lắm, hắn ngồi một mình ở chỗ kia, bóng dáng thoạt nhìn hết sức cô đơn.

Vậy anh tranh việc của bà cốt, sẽ càng khiến người ta cảm thấy tức cười.

Yến Quy lại bất đắc dĩ đỡ trán, dường như hết sức buồn rầu, cũng có vẻ cực kỳ đau đầu nói:
Sao tôi lại không phát hiện, hóa ra đại tiểu thư nhanh mồm dẻo miệng như vậy chứ?

Trò chuyện với Phong Quang quá nghiêm túc, hắn thiếu chút nữa liền quên mất vấn đề mình bối rối đã lâu.
Khi Phong Quang mua hoa xong bước ra ngoài, Yến Quy đã đi khỏi đó. Tâm tình cô có chút vi diệu, chẳng qua cũng không quá để ý. Sau khi đến trường, cô liền đưa hoa cho Mộc Huân. Mộc Huân lập tức òa khóc, không ngừng kêu lên rằng cô ấy lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhận được hoa, trong chốc lát liền khiến mọi người chú ý. Phong Quang không thể không lén lút cách xa Mộc Huân một khoảng, muốn giả bộ không quen biết cô ấy.

Đại tiểu thư, cô cảm thấy bó hoa này đẹp không?

Phong Quang khách quan đánh giá,
Cũng không tệ lắm.


Ý của anh là... anh tới tuổi ‘ngũ chỉ cô nương’ muốn về hưu?
Phong Quang nói ra những lời này, mặt cũng không hề đỏ lấy một chút.

() Hay còn gọi là
cô nương năm ngón tay
, hoặc tương đương với
bàn tay phải
, trong trường hợp này ý Phong Quang nói Yến Quy đã hết tuổi thẩm du, đến lúc cần phải tìm một người bạn gái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.