Chương 1884: Cua đổ game thủ trạch nam (33)


Bất luận trong lòng Phong Quang có lớn tiếng phỉ nhổ cỡ nào, cuối cùng, cô cũng chỉ thở dài thật sâu, lựa chọn trầm mặc.
8
Lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ vang, tiếp theo liền có mấy người đàn ông đi vào, trên tay mỗi người đều bưng một loại đồ 3ăn khác nhau, lại đồng loạt đặt trên bàn. Đặt đồ xuống xong, những người này lại không nói một câu mà rời khỏi phòng bệnh. <9br>
Phong Quang nhìn đồ ăn đầy bàn, cô ngây ra trong chốc lát, tiếp theo mới không dám chắc mà chỉ vào mình,
Mấy đồ ăn n6gon này đều là cho tôi sao?


Hắn gật đầu, khẳng định suy đoán của cô.

Chỉ cần thấy được đồ ăn, Phong Quang t5rước nay đều rất dễ dàng thỏa mãn, nhưng cô không vội vã vươn tay, mà hoài nghi hỏi:
Anh chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon như vậy cho tôi làm gì?


Vậy sao?
Yến Quy lại thấp giọng lẩm bẩm một câu,
Sao trước kia chưa từng thấy cậu ta có lòng nhiệt tình như vậy...


Làm sao thế?


Không có gì.
Yến Quy nhìn khuôn mặt Phong Quang, lại nghĩ tới chuyện xảy ra lúc chạng vạng hôm nay, ngay lúc đó, khi hắn nhìn thấy Phong Quang bị thương vì bảo vệ mình, tâm tình hắn liền khó có thể miêu tả, cũng cực kỳ chấn động. Hắn lại không khỏi mềm giọng hơn một chút,
Miệng vết thương vẫn còn rất đau sao?


Cũng không đau lắm.
Cô sợ hắn lo lắng, còn nói thêm:
Bác sĩ cũng nói, em không có vấn đề gì quá lớn cả, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.

Hắn đưa tay xoa gương mặt cô. Ở trong mắt hắn có quá nhiều thứ Phong Quang nhìn không hiểu. Hắn chậm rãi nói:
Nếu về sau lại có tình huống tương tự thế, em không cần ngốc nghếch lao tới bảo vệ tôi như vậy.


Vì sao? Chúng ta chẳng phải là bạn trai bạn gái sao?
Hai mắt Phong Quang cong thành hình trăng non đáng yêu,
Cũng đâu phải chỉ bạn trai mới có thể bảo vệ bạn gái. Em cũng có thể bảo vệ anh mà.


Cách bảo vệ tôi mà em nói... chính là khiến bản thân bị thương sao?


Nhưng chỉ cần anh không bị thương là tốt rồi.

Hắn hơi khựng lại, mãi vẫn không nói nên lời.
Phong Quang nhìn bóng dáng hắn đi khuất, cô không cảm thấy nhẹ nhàng, ngược lại còn có cảm giác buồn bã không tên.
Yến Quy kéo tay cô ngồi trên giường bệnh, hắn nhìn thấy các loại đồ ăn bày biện trên bàn, mất tự nhiên hỏi:
Mấy thứ này đều là cậu ấy mua cho em sao?


Ừm...
Phong Quang thành thật gật đầu,
Anh ta nói như vậy em sẽ có thể quên đi đau đớn trên miệng vết thương.


Đúng rồi...
Phong Quang bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề,
Tôi còn chưa biết anh tên là gì đấy, tôi là Hạ Phong Quang, anh thì sao?

Bàn tay cầm di động của hắn hơi khựng lại, cuối cùng vẫn chậm rãi bắt đầu gõ chữ. Chẳng qua, hắn vừa mới gõ được chữ
Tôi
, cửa phòng bệnh đã một lần nữa mở ra.
Lần này người bước vào là Yến Quy.
Lúc này, Phong Quang chợt cảm thấy có người chạm vào chân mình, cô vừa cúi đầu liền thấy, người đàn ông im lặng kia không biết từ lúc nào đã cầm một đôi giày trắng nhỏ ngồi xổm xuống bên cạnh cô, hiện tại hắn đang nắm lấy một bên mắt cá chân cô, xỏ bàn chân trần của cô vào trong giày.
Cơ thể Phong Quang cứng đờ, ngay trong một khắc này, cô bỗng nhiên có một cảm giác hoảng loạn mà chính cô cũng không thể hiểu nổi.
Khi Yến Quy chú ý tới, hai chân Phong Quang đều đã xỏ xong giày, trong lòng hắn có chút mất tự nhiên, cũng liền cười gượng gạo,
Cảm ơn cậu đã giúp tôi chăm sóc Phong Quang.

Khi cô không nhìn người kia, lại luôn có ảo giác hắn vẫn đang nhìn mình.
Giờ phút này, không khí phòng bệnh chìm trong một loại vi diệu quỷ dị.
 Chương 1897 :
Phong Quang thấy hắn khẽ thở gấp, cô lại hỏi:
Anh đã chạy vội tới sao?


Đúng vậy, đây chẳng phải vì lo lắng cho em sao?
Yến Quy thấp giọng cười nói một câu.
Quả thật hắn đã chạy tới. Không sai, vốn dĩ hắn không chắc mình có muốn tới đây hay không, nhưng sau khi đưa người kia về nhà, lại đi ngang qua bệnh viện, hắn vẫn không nhịn được mà tới đây một chuyến, tóm lại hắn phải thấy Phong Quang không sao thì mới có thể hoàn toàn yên lòng.
CUA ĐỔ GAME THỦ TRẠCH NAM (34)
Yến Quy nắm chặt tay Phong Quang, hắn đứng đối diện với người đàn ông kia, mỉm cười,
Hôm nay phiền cậu rồi, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm. Ở đây có tôi là được, cậu về trước đi.

Người ta là bạn trai bạn gái, phải có không gian riêng của hai người, hắn dĩ nhiên không có lý do gì để ở lại thêm. Cầm di động lên, hắn trầm mặc xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Bác sĩ nói, khi một loại ham muốn được thỏa mãn, sẽ tạm thời quên đi đau đớn trên miệng vết thương.
Hắn gõ ra một hàng chữ như vậy cho Phong Quang xem, nói trắng ra, kỳ thật đám đồ ăn này chính là để giúp cô dời lực chú ý.
Mà muốn ăn, cũng coi như một loại ham muốn.
Phong Quang không nghĩ tới hắn sẽ chu đáo như vậy, so với hành động dứt khoát tắt điện thoại vừa rồi của hắn, hiện tại cô đúng là không xác định được, EQ của hắn rốt cuộc là cao hay thấp.
Đôi mắt Phong Quang lập tức sáng lên, cô bước xuống giường, đi chân trần, lại nhào vào trong lòng Yến Quy. Yến Quy ôm cô, lại nhìn băng gạc màu trắng trên đỉnh đầu cô, quan tâm hỏi:
Miệng vết thương có sao không?


Không sao.
Phong Quang lắc đầu,
Bác sĩ nói nghỉ ngơi một thời gian là ổn.


Vậy thì tốt rồi.
Lo lắng trong lòng Yến Quy rốt cuộc cũng có thể buông xuống.
Phong Quang nhìn người đàn ông ngồi xổm bên chân mình đứng lên, cô khẽ chớp mắt, khi thấy hắn cũng đang rũ mắt nhìn mình, cô lần đầu tiên cảm thấy tầm mắt mình lại khó có thể dời đi như thế.
Điều này không thích hợp.
Phong Quang nói với chính mình. Cô cưỡng ép bản thân thu mắt lại, nắm tay Yến Quy, lại bước một bước tới bên cạnh hắn.
Cô quan tâm hỏi:
Đám người kia có còn đến tìm anh gây phiền toái nữa không? Em đã tính rồi, em bán hết trang sức của mình đi, lại hỏi vay Mộc Huân một chút tiền, chúng ta sẽ có thể trả hết...



Không cần.



Không cần?


Hắn nhìn cô cười khẽ,
Tôi đã tìm được một biện pháp khác để trả hết, hơn nữa tôi cũng nhận được điện thoại trong nhà, công ty nhà chúng tôi hiện đã nhận được một vụ làm ăn, đã có cơ hội xoay chuyển.



Vậy thật tốt quá!
Trong lòng Phong Quang vui vẻ, cô phấn chấn nói:
Vậy chờ sau khi vết thương của em lành lại, em sẽ đưa anh tới gặp cha mẹ em.



Còn chưa vội.
Yến Quy lập tức đáp lại một câu này. Chợt ý thức được mình từ chối quá nhanh, hắn lại bổ sung một câu:
Tôi nghĩ chờ công ty nhà chúng tôi hoàn toàn khôi phục lại bình thường rồi mới đi gặp cha mẹ Phong Quang. Tôi muốn gặp mặt họ trong trạng thái tốt nhất của mình.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.