Chương 1887: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (3)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 1351 chữ
- 2022-02-12 03:34:21
Bác sĩ đi tới, ngồi xuống trước giường bệnh, hắn đeo ống nghe lên, lại đặt đầu ống nghe lên ngực Phong Quang, rất nhanh, hắn nghe được nhịp tim đập v8ững vàng lại có tiết tấu của cô. Rất lâu sau đó, hắn vẫn không nói ra một lời.
Bác sĩ...
Phong Quang nhìn tay hắn, trắng nõn thon dài, khớ3p xương rõ ràng, cô lại ngẩng đầu, khẽ chớp mắt,
Tay anh hình như đang run.
Phong Quang lại không nhịn được mà ngây ngốc nhìn hắn một lát, đầu cô trống rỗng trong chốc lát, mới hỏi:
Bác sĩ họ Lục?
Vừa rồi cô nghe mẹ cô gọi hắn là bác sĩ Lục.
Phong Quang hơi cúi đầu, thật ngại quá, mỗi khi bị hắn nhìn chăm chú như vậy, cô đều sẽ có ảo giác mình sắp mặt đỏ tai hồng đến nơi. Nâng tay lên, ánh mắt cô lảng tránh nói:
Anh để quên thứ này...
Trên tay cô là một mặt dây chuyền hình gấu bông nhỏ, đây là thứ hắn đánh rơi vừa rồi khi ngồi trước giường nói chuyện với cô.
Được ạ.
Phong Quang gật đầu,
Dù sao anh là bác sĩ, cứ nghe lời anh là được rồi.
Phong Quang có thể nói như vậy, tôi rất vui.
Đôi môi mỏng của hắn hàm chứa ý cười, cực kỳ giống gió xuân tháng ba làm tan chảy băng tuyết mùa đông lạnh lẽo.
Vậy sao?
Hắn vừa cười khẽ, vừa thu tay về,
Có lẽ đây chỉ là9 ảo giác của cô thôi.
Khi hắn nhìn cô mỉm cười, đôi mắt giống như hắc diệu thạch dường như có ánh sáng ấm áp, ngay cả ánh mặt trời chiếu và6o từ ngoài cửa sổ cũng bị làm cho nhu hòa đi.
Phong Quang nhìn cha cô, thầm nghĩ trong khoảng thời gian cô hôn mê này, dường như tính tình cha cô càng ngày càng tệ.
Lục Sâm đứng lên, tốt tính cười nói với Hạ Triều:
Hạ tiên sinh không cần phải gấp gáp, tôi sẽ rời đi.
Nghe giọng nói thỏa mãn của hắn, Phong Quang nghĩ, cuộc sống của hắn chắc hẳn là rất hạnh phúc, chẳng qua rất nhanh cô lại thấy tò mò, người đàn ông này thoạt nhìn cũng không dễ nắm bắt như vậy, không biết một người phụ nữ như thế nào mới có thể bắt lấy hắn, còn kết hôn sinh con nữa đây.
Bên kia, Hạ Triều và Vương Từ đã quyết định muốn cưỡng chế đuổi người đàn ông này ra ngoài, chẳng qua bọn họ còn chưa kịp hành động, từ ngoài phòng bệnh lại có hai người đi vào.
Tay cầm bút của hắn hơi khựng lại, đôi mắt cười an tĩnh cong lên, nhưng dường như lại không có ý cười, cho dù giọng hắn vẫn nhu hòa như cũ,
Đây là hiện tượng bình thường, không cần lo lắng.
Hạ Triều và Vương Từ mặt đầy căng thẳng bên kia rốt cuộc cũng hơi thả lỏng một chút.
Phong Quang bị tiếng quát lớn đột ngột của cha mình làm cho hoảng sợ, cô nhìn ông bằng ánh mắt kỳ lạ, lại nhìn về phía Lục Sâm đang rất bình thản,
Bác sĩ Lục đã kết hôn sao?
Đã kết hôn.
Hắn cười khẽ,
Ngay vào 6 năm trước.
Hóa ra là thứ này...
Khóe môi Lục Sâm trước sau vẫn hiện một nụ cười nhẹ, nhưng điều này không có nghĩa hắn là một người dễ gần gũi, ngược lại, trong phần lớn thời gian, nụ cười của hắn đều biểu lộ một sự xa cách.
Đây là kết luận mà Phong Quang đưa ra khi nhìn Lục Sâm nói chuyện với cha mẹ mình, chẳng qua khi hắn nhìn mình... cô cũng không có gan lớn như vậy mà trắng trợn táo bạo nhìn hắn. Phong Quang cũng tự nhận là mình là người lớn mật, sao vừa gặp người đàn ông này, cô liền không tự chủ được mà cảm thấy e lệ đây?
Dưới ánh mắt không có ý tốt của Hạ Triều, Lục Sâm lại đi tới trước giường, hắn tiếp nhận đồ vật trong tay Phong Quang, may mắn nói:
Vẫn may có Phong Quang nhắc nhở, nếu không tôi liền quên mất con gấu nhỏ này, chỉ sợ Tiếu Tiếu sẽ lại giận dỗi tôi.
Tiếu Tiếu?
Cô tò mò.
Tôi cũng không lo lắng...
Phong Quang thấp giọng lẩm bẩm một câu. Theo cô thấy, vấn đề này nên làm giống như mẹ cô nói vậy, dù sao cũng là chuyện không vui, đã quên thì cứ quên đi.
Hắn thấy dáng vẻ cô cúi đầu lẩm bẩm thì liền mỉm cười,
Em vừa mới tỉnh lại, tuy hiện tại vẫn chưa xuất hiện vấn đề gì, nhưng vẫn phải ở lại trong viện quan sát hai ba ngày mới ổn.
Hắn rũ mắt cười nhẹ,
Phong Quang có thể tỉnh lại, chủ yếu vẫn là nhờ chính em.
Tôi có công lao, anh cũng có khổ lao, chúng ta mỗi người một nửa.
Cô cười hì hì nói, vội vàng rút tay mình ra. Lòng bàn tay cô dường như vẫn còn lưu lại độ ấm của thân thể hắn, điều này khiến cô chợt thấy mất tự nhiên.
Nói xong, hắn đã nhấc chân rời khỏi.
Đợi đã!
Phong Quang gọi hắn lại.
Phải, tôi họ Lục, tên một chữ Sâm.
Bác sĩ Lục.
Phong Quang vươn một bàn tay, chân thành nói lời cảm tạ,
Cảm ơn anh đã chữa khỏi cho tôi.
Phong Quang bỗng nhiên kinh ngạc ý thức được một sự thật, ngay cả khi cô chỉ nhìn người đàn ông này mỉm cười đơn giản, trong lòng cô cũng sẽ nảy sinh một cảm giác khó có thể miêu tả.
Đương nhiên, cảm giác này không thể nào là ghét bỏ hay chán ghét, nhưng nếu không phải ghét bỏ và chán ghét thì lại là gì đây?
Hắn cũng liền cười giải thích,
Tiếu Tiếu là con gái tôi, năm nay vừa đúng năm tuổi.
Hạ Triều cảnh cáo kêu to,
Lục Sâm!
Có lẽ cô thật sự đã cảm giác sai rồi, Phong Quang nhìn hắn lấy bút viết gì đó lên bệnh án, hắn5 lại khẽ cười, hỏi cô,
Sau khi tỉnh lại, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?
Không thấy...
Cô thành thật lắc đầu,
Chẳng qua, hình như tôi đã quên một số việc, tôi không nhớ rõ vì sao mình lại nằm viện, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.
Là một nam một nữ, nam lạnh lùng cao ngạo, nữ thanh tú động lòng người.
Chị, chị thật sự tỉnh rồi!
Cô gái thanh tú động lòng người kia vừa thấy Phong Quang ngồi trên giường bệnh liền không nhịn được vui mừng kêu lên,
Thật tốt quá! Chị rốt cuộc đã tỉnh!
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (4)
Được rồi, bác sĩ Lục.
Hạ Triều đứng ra, ngữ khí không chút thân thiện,
Nếu Phong Quang đã không có vấn đề gì, tôi nghĩ việc kiểm tra của cậu cũng có thể kết thúc ở đây, hiện tại là thời gian của một nhà ba người chúng tôi, mời cậu rời đi trước.
Hạ Triều và Vương Từ đều ngẩn ra, tiếp theo đều lộ vẻ mặt lo lắng.
Lục Sâm dừng chân lại, quay đầu nhìn Phong Quang.
Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua tay cô, cũng chậm rãi nâng tay lên nắm lấy bàn tay ấy, đầu ngón tay hắn khẽ động, nhẹ nhàng bao bọc tay cô trong tay mình, động tác rất nhỏ, không mấy khác biệt với kiểu bắt tay lịch sự thông thường.
Nhưng có lẽ là Phong Quang có ảo giác, cô dường như có thể cảm nhận được từ bàn tay đang nắm của hai người, nhiệt độ nóng rực của cơ thể hắn đang từng bước một lan đến trên người cô, cuối cùng lại như một dòng điện, chui vào trái tim cô.
Phong Quang không nghĩ ra được, tâm tình lúc này càng trở nên vi diệu.
Chương 1926 :
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.