Chương 190: CUA ĐỔ ĐỘC Y THÁNH QUÂN (14)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 811 chữ
- 2022-02-04 04:46:48
Đường Môn ở Ba Thục nổi danh bởi độc dược ám khí, người trong Đường Môn đều có thân thủ kỳ dị, hành tung khó oán, đợi người nhận ra bọn họ ra tay thế nào, thì ngươi cũng đã sắp mất mạng. Đường Môn đến nay đã có lịch sử hàng trăm năm, nói về thuật ám khí, các môn phái khác đều không dám múa rìu qua mắt thợ. Cũng nhờ võ thuật và thủ pháp cổ quái, ám khí bách biến, đặc biệt là
Bạo Vũ Lê Hoa Chẩm
trong truyền thuyết mà đến nay Đường Môn đứng vững trong giang hồ, uy danh chưa từng giảm. Sau khi Đường Phổn - lão môn chủ của Đường Môn qua đời hai năm trước, Đường lão thái thái Đàm Tiến lên nắm quyền Đường Môn. Thực ra trong mấy năm Đường Phồn bệnh nặng, Đàm Tiên đã là người chèo lái môn phái này, từ trên xuống dưới cả Đường Môn, không một ai là không tin phục Đường lão thái thái. Nhưng gần đây, Đường Môn lại xảy ra chuyện lớn. Thiếu chủ Đường Cửu Ca đột nhiên trúng độc, mới biết bao đại phu về nhưng không ai giải được. Mắt thấy Đường Cửu Ca càng ngày càng suy yếu thân thể, Đường lão thái thái vô cùng lo lắng. Bà mất con thuở trung niên, già rồi lại mất chồng, Đường Cửu Ca là cháu trai duy nhất, cũng là người thân duy nhất của bà, bà tuyệt không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Cũng bởi lần trúng độc này, gần đây Đường Môn tăng cường giới nghiêm, người ngoài muốn cầu kiến cũng không được phép vào. Phong Quang nhìn những bậc thang dài dằng dặc trước mắt, ở mỗi bậc thềm tam cấp lại có một nam nhân mặc đồ đen. Trang phục của Đường Môn này nhìn rất gọn gàng sạch sẽ, mấy người có thần thái sáng láng mặc lên trông đẹp trai hơn hẳn, đặc biệt là mỗi người đều đeo mặt nạ che nửa mặt, tăng thêm phần thần bí... Nhiều trai đẹp quá đi!!! Thanh Ngọc khinh bỉ:
Ngươi lau nước miếng đi kìa!
Ặc...
Phong Quang giơ tay quẹt lên khóe miệng, thấy không hề có nước miếng chảy ra mới giận điên lên hỏi Thanh Ngọc:
Nhóc con xấu xa, dám lừa ta.
Quỷ khóc nhè, tự mình hám giai, ta chẳng qua chỉ nhắc nhở ngươi dè dặt chút thôi.
Lòng yêu cái đẹp ai chẳng có, ta sai chỗ nào?
Phong Quang lại cười đi tới cạnh bên Tiết Nhiễm:
Huống hồ, trải tim ta đã có nơi có chốn, những người khác cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, Tiết thân y, ngài phải tin tưởng tấm lòng thủy chung son sắt của ta dành cho ngài đó.
Tiết Nhiễm bất lực:
Hạ tiểu thư, đừng đùa nữa, chuyện chính sự bây giờ là chúng ta phải nghĩ xem làm thế nào gặp được Đường Lão thái thái.
Ồ... đúng rồi!
Phong Quang nghĩ ra điều gì đó, cô nhảy tung tăng lên xe ngựa, cầm lấy một món đồ chạy quay lại:
Đây là đồ Thiên hạ đệ nhất để tiện đưa ta, bảo là lúc tới nơi có thể lấy cái này ra làm tín vật để gặp Đường lão thái thái.
Tín vật... Có thứ này thì dễ dàng hơn rồi.
Tiết Nhiễm không biết vì sao Tôn Nhất Đao lại đưa tín vật cho Phong Quang mà không đưa cho hắn, nhưng cứ có tín vật là tốt. Hắn đi tới chỗ bậc thềm tam cấp, nói với một đệ tử Đường Môn:
Vị huynh đài này, tại hạ Tiết Nhiễm, tới đây xin gặp Đường Môn lão thái thái.
Nghe thấy tên Tiết Nhiễm, vị đệ tử Đường Môn kia không hề kinh ngạc, bởi mấy ngày gần đây, nghe đồn trị khỏi bệnh cho thiếu chủ Đường Môn sẽ được một khoản tạ lễ hậu hĩnh, đã có không ít người tới tự xưng là Độc y thánh quân Tiết Nhiễm, nhưng rốt cuộc sự thật chứng minh những người đó đều là giả.
Ngươi nói ngươi là Tiết Nhiễm, có gì chứng minh?
Nhận sự ủy thác của cổ nhân, tại hạ tới Đường Môn là để trị bệnh cho Đường công tử, đây là tín vật cố nhân giao ước với Đường lão thái thái.
Tín vật gì?
Phong Quang đi lên trước, kéo góc áo Tiết Nhiễm nói nhỏ:
Cái này... Ta vừa mới xem thử, ta thấy tốt nhất đừng nên bỏ tín vật này ra.
Vì sao?
Phong Quang nhìn Tiết Nhiễm đang khó hiểu, lại nhìn đệ tử Đường Môn kia:
Tóm lại, tốt nhất đừng lấy ra là được.
Mở nó ra là có chuyện lớn à nha!