Chương 1906: Phản công lược: cô vợ mất trí nhớ của tôi (50)


Chẳng biết vào lúc nào, cô gặp Hệ thống chủ, nhận được mệnh lệnh đi chấp hành nhiệm vụ ở các thế giới khác nhau, Bạch Trí, Độc Cô Kỵ, Tề M8ộ, Tiết Nhiễm... Cô nhớ tới càng nhiều sự việc đã trải qua, thì cũng càng nhớ ra nhiều người...

Cô và hắn hoặc có kết cục vui vẻ,3 hoặc có kết cục bi thương... Nhưng bất luận ở thế giới nào, bất luận có kết cục ra sao, vẫn có một việc không hề thay đổi.

Ừm... Hửm?
Phong Quang trong chớp mắt liền tỉnh táo, cô ngẩng đầu, ôm mặt hắn nói:
Anh nghĩ gì vậy? Đó là vì em nhận đơn đặt vẽ tranh, nên mới vẽ cho người khác. Ngày nào em cũng bị anh áp bức, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi mà đi mơ tưởng người đàn ông khác chứ?

Lục Sâm khẽ chớp mắt.
Phong Quang vẫn luôn biết, ở phương diện nào đó mà nói, Lục Sâm vẫn là người hết sức đơn thuần, ví dụ như, hắn vĩnh viễn không biết nên làm thế nào để biểu đạt chính xác sự vui mừng của bản thân, liền giao phó phần tình cảm đó vào loại chuyện nguyên thủy nhất này. Cô lại cảm thấy hắn như vậy càng thêm mê người, mũi chân Phong Quang căng chặt, cô thấp giọng thở hổn hển,
Về sau chúng ta, chung sống thật tốt... được chứ?

Hai chữ cuối cùng dùng để trưng cầu ý kiến kia, cô nói bằng giọng run rẩy.
Đối với Yến Niệm Niệm và Thẩm Hành, Phong Quang đã từng rất chán ghét, nhưng sau khi xảy ra chuyện ở tiệm bánh kem kia, thân thể Thẩm Hành đã bị tra tấn đến không ra hình người, tâm lý của Yến Niệm Niệm lại bị kích thích cực lớn, cứ như vậy, trong nháy mắt, Phong Quang dường như đã biến từ người bị hại thành kẻ hại người.

Phong Quang sẽ trách anh à?
Lục Sâm nhẹ vỗ về lưng cô, cười khẽ.
Tình hình chiến đấu kịch liệt đến tận sau nửa đêm mới xem như kết thúc, Phong Quang ghé vào trên người Lục Sâm, toàn thân trên dưới đã không còn một chút sức lực, ngay cả sức để mở to mắt cũng không còn nữa.
Lục Sâm một tay ôm lấy eo cô, một tay kia nhẹ nhàng xoa cổ tay đỏ lên của cô, lại khẽ hôn đỉnh đầu cô, tỏ vẻ xin lỗi nói:
Anh làm em bị thương.

Ngay cả Tiếu Tiếu cũng chỉ là kết quả mà hắn tính kế lúc trước.

Tiếu Tiếu luôn thích quấn lấy em...
Lục Sâm cười rất vô tội,
Nếu có em trai em gái, chúng ta liền giao đứa trẻ cho con bé chăm sóc. Tiếu Tiếu sẽ là người chị tốt, thời gian của Phong Quang sẽ thuộc về anh toàn bộ.

Nữ sinh vẫn không yên tâm, cô ấy còn muốn hỏi lại Phong Quang xem cô có cần trợ giúp gì hay không, nhưng bạn học của cô ấy đã đứng ở trạm xe buýt phía trước quay đầu lại gọi:
Hồng Đậu, xe buýt tới rồi! Mau lên!


Ôi, tớ tới đây!
Nữ sinh tết tóc đuôi ngựa lại nhìn Phong Quang đang chậm rãi rời đi, nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô ấy có lẽ là do thất tình, chẳng qua chuyện này mình lại không giúp được gì. Nghĩ một chút, nữ sinh vẫn chạy về phía xe buýt.
KẾT CỤC
Phong Quang thật sự yêu hắn, cô trước nay đều không phải vì hắn không bình thường mà muốn rời khỏi hắn, cô chỉ không cách nào xác định tình cảm của hắn đối với cô có phải thật sự là
tình yêu
mà không phải
hứng thú
hay không.
Nhưng trong lòng cô có quá nhiều người cô thích, cha mẹ cô, bạn bè cô... Lục Sâm không phải là tồn tại duy nhất.

Anh biết em thích anh, nhưng lại luôn làm chuyện khiến em khổ sở.
Phong Quang nghẹn ngào, vẻ mặt cô đầy bi thương,
Chẳng lẽ anh không nghĩ tới, vì sao lúc trước em muốn rời khỏi anh à?

Phong Quang mất hết sức lực dựa vào trong lòng hắn, cô ôm eo hắn, cực kỳ bực bội nói:
Anh lại không mang áo mưa nhỏ!

() Áo mưa nhỏ: Bao cao su.
Rốt cuộc thì đầu óc hắn có vấn đề như vậy, nếu cô không ở bên cạnh hắn mà lại thả hắn đi, vậy chẳng phải là làm hại thiên hạ hay sao? Về ý nghĩa nào đó mà nói, cô thật đúng là một người vĩ đại, hy sinh mình để trói chặt người đàn ông này.
Tuy nói... đây cũng chẳng thể gọi là hy sinh.
Lục Sâm hiểu Phong Quang, hắn hiểu Phong Quang còn hơn hiểu chính mình, hắn hiểu được nhược điểm của cô là gì, hai chữ
người nhà
vĩnh viễn đều là thứ Phong Quang không thể nào từ bỏ được, đây là nguyên nhân Tiếu Tiếu được sinh ra.
Không sai, đối với Lục Sâm mà nói, Tiếu Tiếu chỉ là một công cụ mà thôi, công cụ dùng để trói buộc Phong Quang ở lại bên hắn.
Lại một lát sau, Phong Quang bị đánh thức bởi một nụ hôn chào buổi sáng hết sức nồng nhiệt, cô mở mắt ra, không nói gì, chỉ vòng tay qua cổ người đàn ông, gia tăng độ sâu cho nụ hôn này.
Sau một lát, Lục Sâm hơi giảm bớt thế công, hắn khẽ hôn môi cô, thấp giọng hỏi:
Đói bụng không?

Cô vốn dĩ không tính là người tốt gì, cho dù Lục Sâm có phạm tội, cô nghĩ, cô cũng sẽ bao che vô điều kiện.

Được rồi, chúng ta đi nấu cơm đi.
Phong Quang hôn hắn một cái, bỗng nhiên liền quyết đoán vứt bỏ sự lười biếng, xốc chăn lên mặc váy ngủ đi đến phòng bếp.

Không được.
Nghe thấy cô ưm một tiếng, hắn rũ mắt, ôn nhu hôn lên đôi môi đang líu lo không ngừng của cô, lại vẫn không nỡ để cô thất vọng, hắn luồn một tay ra sau lưng cô, nhẹ nhàng bế cô lên, để cô ngồi trên đùi mình, cũng để đôi tay bị trói của cô ôm lấy cổ mình.
Động tác như vậy, sẽ mang đến kích thích lớn hơn nữa.
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (52)
Cái ôm của Lục Sâm thật ấm áp, nhưng Phong Quang lại gần như lạnh đến phát run, mùi máu tươi quanh quẩn nơi chóp mũi, mùi hương này cô rất quen thuộc, bởi cô đã từng ngửi được trên người mình hương vị đó, cô còn nhớ rõ, lúc ấy tiếng máu tươi trên cổ tay cô từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất khiến người ta tuyệt vọng cỡ nào.
Sau khi nằm bò trên người hắn thật lâu, cô lại thuận miệng thì thầm:
Em nghĩ kỹ lại một chút, vào ngày Yến Niệm Niệm và Thẩm Hành ra nước ngoài, anh đã cố ý nói sai thời gian cho em, kết quả khiến em đến sân bay cũng không gặp được người.

Yến Niệm Niệm và Thẩm Hành rốt cuộc vẫn rời đi, chẳng qua trước khi đi, Yến Niệm Niệm cũng nói, cô ta chỉ muốn gặp Phong Quang một lần cuối cùng, đáng tiếc chính là, lầm cuối cùng này cũng không gặp được.

Đừng khóc... Phong Quang, đừng khóc...
Lục Sâm luống cuống lau nước mắt cho cô, tiếng khóc của cô khiến hắn cảm thấy mình cũng sắp trở nên khó thở, hắn ôm cô ngồi trên ghế, lại hôn lên mặt cô, hôn môi cô, hắn cuống quít lẩm bẩm,
Anh yêu em... anh thật sự yêu em mà...

Rất lâu trước kia, hắn căn bản không hiểu chữ
yêu
này có nghĩa là gì, là oan gia hoan hỉ như Lục Hành và Dư Lễ sao? Hay như Thẩm Hành vì Yến Niệm Niệm mà có thể từ bỏ sự nghiệp của gia tộc mình?

Ừm...
Cô uể oải đáp lời.
Hắn lại cầm lấy tay cô nhẹ nhàng hôn lên đó,
Phong Quang thích gì, anh đều có thể làm được, cho nên, Phong Quang có thể đừng mơ tưởng đến những người đàn ông khác được không?

Đôi mắt Lục Sâm khẽ cong, hắn ôn nhu hôn cô, bế cô lên, để cô ngồi trên mặt bàn đá cẩm thạch, đá cẩm thạch lạnh băng khiến cô co rúm lại một chút, nhưng rất nhanh, hắn chính thức
công thành đoạt đất
lại khiến cô run lên, cô dùng cả tay lẫn chân bám vào trên người hắn, giống như ôm lấy tấm gỗ nổi duy nhất trên biển rộng.

Phong Quang... Thích chứ?
Lục Sâm khẽ cắn môi cô, tay hắn giữ chặt lấy mông cô, không cho cô lui về phía sau.

Lục Sâm... anh đang giết người sao?
Khó có thể tưởng tượng được, cô cũng sẽ có lúc bình tĩnh như thế, bình tĩnh đến mức khiến chính cô cảm thấy đáng sợ.
Lục Sâm vẫn không nhìn người đang máu me bê bết nằm trên mặt đất, hắn ôn nhu nói:
Anh không định giết người. Hắn muốn chết dưới tay anh, nhưng anh đâu phải đại sứ thực hiện nguyện vọng, sao anh có thể để hắn như nguyện được đây?

Lục Sâm chỉ nghĩ đó đều là những hành vi ngu xuẩn, cho đến khi... vào một ngày của 6 năm trước, hắn dùng tính mạng mình để ngăn cản Phong Quang rời đi, đó là lần đầu tiên Lục Sâm biết, sẽ có một người có thể quan trọng hơn chính sinh mệnh hắn.
Loại cảm giác này giống như trái tim trống rỗng bỗng nhiên được lấp đầy, khiến hắn thoải mái chỉ muốn thở một hơi dài.
Phong Quang cắn môi, thầm nghĩ loại chuyện này hắn lại chẳng có chút
không nỡ
nào cả.
Ngày tháng của bọn họ còn rất dài, có lẽ Lục Sâm sẽ biểu hiện ra càng nhiều phương diện không muốn cho người ta biết, nhưng Phong Quang cũng tin tưởng, bất luận hắn là thần hay là ác ma, cô đều sẽ ở bên cạnh hắn.

Không phải vì bọn họ?
Trong giọng nói trước nay vẫn ôn nhu của Lục Sâm khó có khi hơi lộ vẻ bất ngờ.
Phong Quang hơi ngẩng đầu, đôi mắt cô đỏ lên, nhưng lại thêm chút mơ màng,
Nguyên nhân em trở về... là vì em rất sợ... em sợ anh sẽ thật sự giết Thẩm Hành. Lục Sâm... em không muốn anh bị vào tù, em cũng không muốn anh bị nhốt trong bệnh viện tâm thần... Em cũng không rõ nữa. Nếu anh thật sự bị nhốt lại, vậy em sẽ có thể dẫn theo Tiếu Tiếu rời đi, nhưng em lại không muốn...

Cô nghĩ tới mỗi lần mình
xuyên không
, cô và hắn không có thù sâu như biển như giữa cô và Tiết Nhiễm, cũng không có nhiều thi thể chắn ngang như giữa cô và Guardian... Cô lại nghĩ tới, mình vẫn chưa gom đủ một trăm điểm tích lũy đã tỉnh lại trong thế giới hiện thực.
Luôn phải có một người thỏa hiệp trước, nhân lúc hai người vẫn còn có tình cảm với nhau.
Phong Quang không hiểu sao mình lại trở về, nhưng khi cô bước vào tiệm bánh kem, gặp được Thẩm Hành hơi thở thoi thóp nằm trong một góc, lại thấy vị bác sĩ khắp người toàn mùi máu tươi kia, cô bỗng nhiên hiểu rõ vì sao mình lại quay trở về.
Bởi vì cô biết, sẽ không có chuyện hắn buông tha cho Thẩm Hành.
Chỉ cần có Tiếu Tiếu, cô sẽ không rời khỏi hắn được.
 Chương 1973 :
Phong Quang thở dài,
Em sẽ không trách anh.

Bất luận Lục Sâm đã làm bao nhiêu chuyện sai trái, cô đều sẽ không trách hắn. Cô có thể tiếp tục sống những ngày yên ổn với hắn đã thật sự không dễ dàng. Đối với Phong Quang mà nói, cô đã không còn nguyên tắc, điểm mấu chốt của cô đã bởi vì Lục Sâm mà lần nữa bị thay đổi.
Lục Sâm có bản lĩnh thôi miên cô, rốt cuộc Phong Quang cũng biết hắn là một thiên tài lợi hại cỡ nào. Đặc biệt là trên phương diện nghiên cứu tinh thần con người này, thành tựu hắn đạt được tuyệt đối sẽ không ít.
Phong Quang là đại tiểu thư ngang ngược bốc đồng, nhưng cô cũng không khác gì các cô gái khác, cô cũng thích lên mạng, cũng thích chơi đùa, còn thích đọc những tiểu thuyết kiểu như anh yêu tôi, tôi yêu hắn, hắn yêu cô ấy... Cô thích kiểu đàn ông ôn nhu săn sóc, cô cũng thích kiểu đàn ông chín chắn điềm đạm, mà Lục Sâm chính là kiểu đàn ông như thế.

Anh biết...
Chương 1975 :
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (53)
Phong Quang nắm chặt góc áo bác sĩ màu trắng kia của hắn, cô đón nhận nụ hôn của hắn, trong giọng nói vẫn còn tiếng nức nở không kìm nén được,
Em biết... anh luôn để ý việc em yêu cha mẹ nhiều hơn yêu anh, nhưng anh không giống họ, Lục Sâm, em không xen vào được thế giới hai người của cha mẹ em, cũng giống như họ không thể xen vào thế giới của riêng chúng ta vậy. Ba em có mẹ em, mẹ em cũng có ba em, nhưng anh chỉ có em, em cũng chỉ có anh thôi mà... Cho nên... cho nên anh không cần tiếp tục gây thương tổn cho bọn họ nữa, có được không?


Được...
Lục Sâm thấp giọng đáp lời, lần thứ hai hôn lên môi cô, ôn nhu lại nóng bỏng.
Ởtrong mắt rất nhiều người, Lục Sâm là một kẻ điên, ở trong mắt Phong Quang, Lục Sâm là một kẻ điên ưu nhã.
Tất cả mọi chuyện, cô đều đã nhớ ra.
Phong Quang cạn lời, vừa định nói một câu
Ấu trĩ
, tất cả âm thanh lại đều biến mất trong nụ hôn của hắn.
Cô bỗng nhiên nghĩ, có lẽ hắn nói không sai, dù sao cô cũng nguyện ý dành thời gian cả đời mình cho hắn.
Lục Sâm cởi áo khoác ngoài, cởi cúc tay áo sơmi trắng, lại hơi kéo tay áo lên, tiếp theo, hắn kéo cà vạt của mình ra, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười tà mị hiếm hoi,
Đương nhiên là làm chuyện mà cuối cùng Phong Quang sẽ phải cầu xin anh.


Lục Sâm... Chúng ta có chuyện gì cứ bình tĩnh mà nói...
Phong Quang vẫn chưa lui đến góc giường, eo đã bị hắn giữ lấy kéo trở lại, không chỉ có thế, đôi tay cô đã bị một bàn tay hắn bắt lấy giữ trên đỉnh đầu, mà một tay khác của hắn lại lưu loát dùng chiếc cà vạt đó trói tay cô.
Cũng ít nhiều nhờ có nữ sinh xa lạ này gọi Phong Quang một tiếng, nên Phong Quang mới có thể hồi phục tinh thần, cô chậm rãi tiêu hóa những ký ức thống khổ trước kia, những ngày cô khàn cả giọng ấy, những ngày cô hoảng loạn ấy, những ngày cô bị cầm tù ấy... đều giống như vẫn còn ở hôm qua.
Phong Quang bước đi lang thang không có mục tiêu, bất tri bất giác, cô thế mà lại một lần nữa đi tới trước cửa tiệm bánh kem, nhưng lúc này trong tiệm bánh đã không còn khách, ngay cả nhân viên cũng không nhìn thấy đâu, cực kỳ vắng vẻ.

Lời Phong Quang nói... có ý gì đây?
Lục Sâm nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, đầu ngón tay khẽ run cho thấy nội tâm hắn đang vô cùng không tự tin.
Hắn khó mà tin được, Phong Quang chỉ vì hắn mới lựa chọn trở về, rốt cuộc thì cô đã từng khát vọng thoát đi như vậy.
Cho nên ở trong mắt cha mẹ thì Phong Quang đã hy sinh rất nhiều thời gian cá nhân, nhưng chính cô lại không cảm thấy mình mất đi gì cả.
Tiếu Tiếu đa số thời gian đều ở cùng ông bà ngoại, cũng nhờ có Tiếu Tiếu mà đôi vợ chồng Hạ Triều và Vương Từ này mới có nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn, mối quan hệ như gần như xa của họ cũng đang phát triển theo phương hướng tốt.
Phong Quang thậm chí còn cảm khái, mình cứ như thể đang sống trong một quyển tiểu thuyết, cô chính là nữ phụ, mà người đàn ông ôn nhu săn sóc Lục Sâm này, quả thực chính là người đáp ứng đầy đủ những tiêu chuẩn cơ bản của nam phụ.
Phong Quang rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao cô lại gặp cái gọi là Hệ thống chủ, vì sao lại có việc
xuyên không
này. Hệ thống chủ nói cho cô, chỉ cần gom đủ điểm tích lũy là cô có thể về nhà. Trong lúc không ngừng xuyên qua các thế giới, cô sẽ hoàn toàn tin vào sự tồn tại của Hệ thống chủ, cũng tin tưởng không chút nghi ngờ chuyện xuyên qua các thế giới. Ngay sau đó, tiềm thức của cô sẽ bởi vì một câu
gom đủ điểm tích lũy là có thể về nhà
mà nói cho cô, rằng cô đã có thể tỉnh lại.
 Chương 1978 :
NGOẠI TRUYỆN: CÁCH CHƠI MỚI
Không liên quan đến điều gì khác.
 Chương 1977 :
Không còn cách nào khác, Lục Sâm đành khiến cô quên hắn đi. Sau khi cô tỉnh lại, cô quả thực cũng đã quên hắn, nhưng Lục Sâm không hổ là Lục Sâm, hắn luôn nắm chắc sẽ khiến cô một lần nữa yêu mình.
Vì thế kia cái gọi là xuyên không kia, từ lúc bắt đầu đã là giả.
Tim Lục Sâm bỗng nhiên đập kịch liệt, làm thế nào cũng không thể nào bình ổn xuống, hắn xoay người, đè chặt cô dưới thân mình, hôn lên khóe môi cô, lại đến trước ngực cô, bụng nhỏ, còn tiếp tục đi thẳng xuống...
Vào lúc này Phong Quang lại ôm mặt hắn, hắn ngước mắt.
Hắn không biết Phong Quang cũng có cảm giác tự ti và không xác định giống mình. Ở trong mắt hắn, Phong Quang là hoàn mỹ, bất luận là tính tình đại tiểu thư hay sự ngang ngược bốc đồng của cô, tất cả đều hoàn mỹ, nhưng ở trong mắt Phong Quang, cô thấy mình chỉ toàn khuyết điểm, có lẽ tình cảm của Lục Sâm đối với cô cũng chỉ là loại cảm giác thú vị như với những đồ vật kia mà thôi.
Giống như khi còn nhỏ có người bắt được một con chuồn chuồn, vặt hết cách của chuồn chuồn đi, sau đó nhìn nó chỉ có thể bò chậm trên mặt đất, không thể nào bay được cũng chẳng thể trốn xa, Lục Sâm lần lượt ra tay với những người Phong Quang quan tâm để ý, Phong Quang trước sau vẫn cho rằng, mình giống như con chuồn chuồn kia, chờ đến khi chuồn chuồn không còn cánh, hứng thú của con người cũng chỉ đến đó mà thôi.
Cứ cách một khoảng thời gian, vợ chồng Hạ Triều lại đón Tiếu Tiếu về nhà họ Hạ ở, nghe nói đây là vì ông bà ngoại như bọn họ muốn chắc chắn cháu gái mình không bị dạy hư, rốt cuộc thì Tiếu Tiếu có một người cha với trạng thái tinh thần không bình thường như vậy, bọn họ cũng lo Tiếu Tiếu sẽ bị nuôi trở nên sai lệch.
Chẳng qua Tiếu Tiếu không ở đây, Phong Quang mới có dịp ngủ lười với Lục Sâm như thế, ngẫu nhiên có thể sống trong thế giới hai người cũng là một loại hưởng thụ rất ngọt ngào.
Rất được!
Kích thích!

Bởi vì Thẩm Hành muốn anh động thủ giết hắn.
Lục Sâm mỉm cười,
Nếu hắn muốn tính kế anh, vậy dù sao cũng phải trả giá đắt.

Thẩm Hành muốn chết, Lục Sâm liền cố tình không để hắn ta chết, không chỉ có thế, hắn còn muốn Thẩm Hành giữ lại một hơi nhìn người phụ nữ mình yêu nhất bị người khác tra tấn ngay trước mặt.
Lục Sâm không cách nào cự tuyệt, thậm chí nếu bây giờ Phong Quang có nói muốn mạng hắn, hắn cũng sẽ đâm chính mình một dao, hắn hôn lên môi cô, thấp giọng nói:
Về sau chúng ta sẽ chung sống thật tốt. Phong Quang, chúng ta về sau sẽ không tranh cãi nữa...

Không hiểu sao, nghe được ba chữ
Không tranh cãi
này, Phong Quang có một loại xúc động muốn khóc, bởi sự mặc cảm và không tự tin của cả hai mà bọn họ đã lãng phí suốt 6 năm trời, đời người còn có thể có bao nhiêu cái 6 năm nữa? Mỗi ngày trôi qua là mất đi một ngày, nói không chừng... Nếu cô lại lần nữa lựa chọn trốn tránh giống như 6 năm trước, vậy bọn họ sẽ có thể lãng phí cả đời này.
Thẩm Hành và Yến Niệm Niệm trong tiệm bánh kem sớm đã bị những người khác kéo đi, đó là những người làm việc trong tiệm. Tiệm bánh kem này vốn đã được Lục Sâm mua lại từ 6 năm trước, nhân viên trong đây vốn chính là những người Lục Sâm dẫn ra khỏi bệnh viện tâm thần năm đó, hiện giờ thấy ông chủ và bà chủ ở bên nhau, bọn họ vẫn rất biết quan sát mà đóng cửa lại kéo kín rèm rồi lặng yên rời đi không một tiếng động.
Phong Quang không chú ý tới có người khác từng xuất hiện, khi Lục Sâm thả cho cô thở dốc, cô lại nhẹ nhàng nói:
Còn Tiếu Tiếu nữa... Lục Sâm, em thích Tiếu Tiếu như vậy, cũng vì Tiếu Tiếu là con gái mà anh cho em, anh hiểu rõ chứ?

Cuộc sống của Phong Quang sớm đã đi vào quỹ đạo, Lục Sâm nuôi được cô, cô không cần làm công việc gì cả cũng có thể trải qua cuộc sống mà trong mắt những người khác là tiêu xài phung phí. Phong Quang tiêu tiền của Lục Sâm, quẹt thẻ của Lục Sâm hoàn toàn không hề có chút ngại ngùng nào, cô đã giao cả một đời mình cho hắn, tiêu tiền của hắn thì có làm sao?
Chỉ là ngày nào cũng ăn rồi ngủ, chờ Lục Sâm tan tầm trở về, lại tiêu tiền xong, cô liền không còn việc gì để làm nữa, vì thế, cô lại bắt đầu
quay về nghề cũ
, lúc nhàm chán sẽ nhận mấy đơn hàng vẽ tranh.
Hôm nay có một người bạn trên mạng tên là
Phiệt Tàn Hỏa By Ái
nhờ cô dựa theo một đoạn trong tiểu thuyết để vẽ ra hình ảnh.
Phong Quang trước hết cảm thán không ngờ hiện tại còn có người dùng tên theo phong cách
Táng Ái gia tộc
, chờ cô bưng cốc nước lên, lại nhìn thấy đoạn tiểu thuyết người kia gửi tới, cô liền thiếu chút nữa phun hết nước trong miệng ra.
Phong Quang vùi đầu trong lòng Lục Sâm, sau một hồi lâu im lặng, cô chậm rãi nâng tay lên ôm lấy eo hắn. Hành động của cô khiến thân mình Lục Sâm cứng đờ.

Lục Sâm...
Dần dần, trong giọng nói của cô có sự nghẹn ngào,
Cả đời này em đều không thoát được, đúng không?

Bọn họ trước sau vẫn không dám tin tưởng mình là duy nhất trong mắt đối phương.
Phong Quang bị đặt lên trên bàn, cô cũng cảm thấy nụ hôn của hắn đã dừng trên xương quai xanh, trước ngực, lại đến bụng nhỏ của cô... Cô không cự tuyệt tiếp xúc thân thể với hắn lúc này, trên thực tế là, bọn họ đều cần tiếp xúc nhiều hơn nữa để khiến bản thân càng thêm xác định, hết thảy những điều này đều không phải là giả.
Đây là câu chuyện của bọn họ.
Câu chuyện của Lục Sâm và Phong Quang.
Phong Quang không biết bọn họ giằng co bao lâu, cô chỉ biết bất cứ lần nào, Lục Sâm cũng đều có thể khiến cô vui sướng gần chết. Cô cũng không chán ghét, bởi vì người này là hắn, cho nên cô rất thích.
Cơm trưa rốt cuộc không nấu được, Lục Sâm ôm cô vào bồn tắm.
Hắn luôn thích hỏi cảm nhận của cô, hơn nữa còn phải nghe bằng được tiếng cô thẹn thùng trả lời. Phong Quang đã quen, cô thở phì phò, dựa đầu vào vai hắn, nhìn cửa kính phòng bếp phản chiếu ra bóng dáng hắn đang
yêu
cô, cô nghe thấy tiếng rên rỉ ngắt quãng của mình,
Thích, thích...


Anh cũng thích... rất thích rất thích...
Hắn khẽ cười nói, bởi vì động tình mà có vẻ càng thêm khàn khàn mê người, hắn hôn lên cổ cô, xương quai xanh cô... Tất cả trên người cô đều khiến hắn yêu đến phát cuồng.
Không quá mười giây, tay Phong Quang đã bị trói chặt, cô kinh sợ hỏi:
Anh luyện được kỹ thuật trói tốt như vậy từ bao giờ thế!?


Trò trói dây này... anh cũng đã sớm muốn thử.
Hai mắt Lục Sâm khẽ híp lại như hồ ly, ý cười trong mắt vào giờ phút này nhiễm vẻ động tình khiến người ta mê muội.
Thượng đế rất thú vị, mèo thích ăn cá, mèo lại không thể xuống nước, cá thích ăn giun, cá lại không thể lên bờ. Cuộc đời con người, chính là vừa có được, vừa phải mất đi, vừa lựa chọn, lại vừa phải từ bỏ.
Lựa chọn ở bên Lục Sâm, vì quan tâm đến sự không tự tin của hắn, Phong Quang rốt cuộc vẫn hy sinh rất nhiều thời gian ở bên bạn bè, chẳng qua bạn bè cô vốn dĩ cũng không nhiều lắm, chỉ có Lục Hành mà thôi, hơn nữa Lục Hành hiện tại đã làm mẹ, cô ấy cũng không có nhiều thời gian như vậy để ra ngoài chơi cùng Phong Quang.
Lục Sâm từ phía sau ôm lấy cô, hôn lên chiếc gáy nhẵn mịn.
Phong Quang bất đắc dĩ buông dao phay, không vui nói:
Đừng quậy nữa, em đang nấu cơm.


Ừm... Có một chút...
Phong Quang lại trở mình, ghé vào trên người hắn,
Nhưng em không muốn cử động.

Lục Sâm vuốt đỉnh đầu cô cười,
Anh đi nấu cơm.

Hai chân Phong Quang mềm nhũn, cứ thế mất hết sức lực mà dựa vào ngực hắn, chỉ cần Lục Sâm nguyện ý, hắn có thể hoàn toàn xứng đáng được xưng là cao thủ tán tỉnh, mà hết lần này đến lần khác, đối với việc khiến Phong Quang cả người
nổi lửa
này, hắn luôn hết sức sẵn lòng.
Ở bên hắn thời gian dài, trong loại chuyện này, cô đã có thể lớn mật nói rằng mình khao khát hắn.

Tiểu thư, cô không thoải mái à?
Một nữ sinh đi ngang qua nhìn thấy Phong Quang ngã ngồi trên mặt đất liền tốt bụng đi tới hỏi:
Có cần đưa cô tới bệnh viện không?


Tôi không sao... Cảm ơn.
Phong Quang cố hết sức nói một câu với nữ sinh tốt bụng. Cô đứng lên, bước đi còn có chút không vững.
Phong Quang bị hoảng sợ, cô mới vừa quay đầu, đã bị người đàn ông ôm lấy ném lên trên giường. Khác với sự ôn nhu trong dĩ vãng, động tác này có chút thô bạo.

Đợi, đợi đã... anh làm gì vậy?


Không cần gấp, Tiếu Tiếu ở Hạ gia luôn chơi rất vui vẻ.
Mặt Phong Quang dán lên ngực hắn, lại khẽ nheo mắt lại.
Ở Hạ gia, Hạ Triều và Vương Từ sẽ không bắt Tiếu Tiếu ăn rau xanh giống như Phong Quang, Tiếu Tiếu ở đó còn không biết thoải mái tự tại đến thế nào đâu.
 Chương 1973 :
PHẢN CÔNG LƯỢC: CÔ VỢ MẤT TRÍ NHỚ CỦA TÔI (51)

Lục Sâm...


Hửm?
Âm cuối của hắn hơi cao lên, nghe gợi cảm cực kỳ, dưới thân hắn cũng không nhanh không chậm mà chuyển động, hiện tại việc thân mật với cô không phải xuất phát từ nhu cầu sinh lý đơn giản, mà là hắn đang cảm nhận thật rõ rằng cô đang ở bên cạnh mình.
Phong Quang càng đau đầu hơn, sắc mặt cô tái nhợt, toàn thân phát lạnh mà nói:
Tất cả mọi chuyện em đều đã nhớ ra.


Anh biết.
Lục Sâm đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng,
Nhưng không sao, Phong Quang nhớ ra thì cứ nhớ ra đi, anh còn có Tiếu Tiếu.


Không sao.
Lục Sâm đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên môi cô,
Nếu có thai thì sinh ra là được.

Cô hơi bất ngờ,
Chẳng phải anh không thích trẻ con à?


Em cũng không muốn để anh cử động...

Hắn bật cười,
Cơm nước xong, chúng ta còn phải đi đón Tiếu Tiếu.


Phong Quang có thể chậm rãi nấu.
Cười nhẹ một tiếng, tay hắn đã luồn vào váy ngủ hơi mỏng của cô, dọc theo cô đùi cô mà tiến lên trên, cố ý lại như vô tình khiêu khích cô.
Như vậy cô căn bản không nấu được cơm!
Chẳng qua, hắn sẽ không chấm dứt tính mạng Thẩm Hành, nhưng không có nghĩa hắn không thể giữ lại một hơi để tra tấn hắn ta. Trên người Thẩm Hành có mấy chục miệng vết thương lớn bé, nhưng nhát dao nào cũng tránh đi chỗ hiểm. Nhìn đi, đây chính là lợi ích của việc học y đấy.
Tầm mắt Phong Quang lại dời sang một góc khác, nơi đó có một cô gái bị trói đang nhìn cô khóc thút thít, là Yến Niệm Niệm, Phong Quang chỉ liếc mắt nhìn Yến Niệm Niệm một cái, cô lại hỏi Lục Sâm:
Vì sao phải bắt cô ta?

Phong Quang giận quá, cả người đều chui vào trong chăn, chỉ thấy cả người cô đột nhiên nhô lên từ trong chăn, khi cô ngậm đến thứ gì đó, hô hấp của Lục Sâm khựng lại, ngay sau đó liền cách lớp chăn giữ vai cô, thấp giọng gọi một tiếng,
Phong Quang...

Động tác của cô không hề ngừng, mãi lâu sau, khi tay Lục Sâm nắm lấy chăn hơi nổi gân xanh, Phong Quang mới chui đầu ra từ trong chăn, cô lau lau khóe môi chưa khô của mình, mím môi nói:
Chuyện như vậy, em sẽ chỉ có thể làm với một mình anh.


Biết rồi ạ, buổi chiều con và Lục Sâm sẽ cùng đi đón Tiếu Tiếu, tạm biệt ba.
Phong Quang dứt khoát tắt điện thoại, để di động xuống, cô lại trở mình, ôm eo người đàn ông kia, chui vào trong lòng hắn, cô lại ngáp một cái, vẫn không định rời giường.
Cho dù hiện tại đã là 11 giờ sáng.
Phong Quang bĩu môi,
Ba gọi điện thoại cho con rốt cuộc là có chuyện gì? Không có việc thì con tắt máy đây.


Đợi đã, ngày mai bà và mẹ con phải đi tham gia hôn lễ của tiểu thư nhà họ Phương, hôm nay con đến đón Tiếu Tiếu về trước.


Lục Sâm...
Phong Quang bắt lấy tay hắn, nắm thật chặt,
Anh biết mà, em thích anh. 6 năm trước... 6 năm trước em sống đau khổ đến vậy, nhưng trước nay em vẫn chưa bao giờ nghĩ tới việc động thủ giết anh, nếu giữa chúng ta có một người phải chết để giải thoát cho hai người, em lựa chọn giết chết chính em... Anh biết em thích anh, có đúng không?

Lục Sâm cong môi,
Phải, anh biết Phong Quang thích anh.


Anh không tin em?
Phong Quang giận, liền nhào tới hung hăng mà hôn lên môi hắn, sau một lúc lâu, rời môi, cô hỏi:
Nếu em không có hứng thú với anh thì sẽ làm như vậy với anh sao?

Lục Sâm nhìn chằm chằm đôi môi của cô, không trả lời.
Phong Quang cũng còn nhớ rõ, khi cô lựa chọn tự sát, lúc đó cô vẫn chưa mang thai. Trên thực tế, sau khi cô và Lục Sâm kết hôn một thời gian dài, dù chưa bao giờ dùng biện pháp bảo vệ nhưng cô vẫn không mang thai được, về sau cô mới biết, đó là vì Lục Sâm không muốn cô mang thai.
Tiếu Tiếu thật sự là sau khi Phong Quang hôn mê mới có, cô không biết Lục Sâm dùng phương pháp gì, có lẽ là thụ tinh trong ống nghiệm, có lẽ là thủ đoạn nguyên thủy nhất... Nhưng có thể khẳng định, chỉ với bản lĩnh của Lục Sâm, chỉ cần hắn muốn, vậy cô nhất định sẽ mang thai con của hắn.
Phong Quang lại thở dài,
Em không nỡ.


Anh cũng không nỡ.
Lục Sâm nói xong, môi mỏng khẽ nhếch, động tác
xâm thành chiếm đất
lại càng nhanh và mạnh.
Phong Quang thưởng thức trong chốc lát, liền khẽ gật đầu nói:
Mình quả nhiên vẫn là bảo đao chưa già.


Thì ra là thế.
Một giọng nói thanh nhã như gió chậm rãi vang lên sau lưng cô,
Phong Quang thích cách chơi này hơn à...


Nếu Phong Quang muốn chạy trốn, thì không nên vì bọn họ mà trở về.
Lục Sâm nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô. Tiếng khóc của cô vĩnh viễn có ma lực khiến hắn đau lòng, nhưng đau lòng thôi mà, vẫn không đủ để hắn lựa chọn buông tay.
Phong Quang nhẹ nhàng lắc lắc đầu,
Không phải... em không phải vì bọn họ mới trở về...

Cô còn nói rất nhiều rất nhiều nữa, thế nên ngay lúc đó Yến Niệm Niệm đã cười tổng kết một câu:
Xem ra chị không có cảm giác với nam chính, mà toàn đi thích nam phụ thôi.

Khi đó Phong Quang chỉ cười trừ. Cho đến nhiều năm sau, vị hôn phu của cô phản bội cô, cấu kết với em gái cô, mà cô lại gặp gỡ đối tượng xem mặt mà em gái cô không cần...
Cô duỗi tay ôm lấy cổ hắn, cắn xuống trên vai hắn một dấu răng,
Đây là trừng phạt đối với chuyện anh đã từng nhốt em...


Phong Quang muốn trừng phạt anh, có cắn thêm mấy cái cũng không sao cả.
Lục Sâm khẽ xoa gáy cô, ghé sát bên tai cô thấp giọng cười.

Phong Quang...
Lục Sâm mỉm cười nhìn cô. Như có như không, hắn dùng thân thể mình chặn lại tầm mắt Phong Quang đang nhìn về phía Thẩm Hành, hắn vẫn cười ôn nhu như thế,
Sao em đã trở lại rồi?

Nếu là trước đây, Phong Quang tuyệt đối sẽ không rõ, vì sao bị người ta bắt gặp cảnh tượng mình hành hung, hắn còn có thể cười được, nhưng hiện giờ Phong Quang sẽ không suy nghĩ vấn đề nhàm chán như vậy, người như Lục Sâm, sẽ không ai có thể hiểu rõ.
Hai người bọn họ như tiến vào một vòng lặp vô hạn, hành động của hắn càng khơi dậy sự không tự tin của cô, sự trốn tránh của cô lại khiến hắn gây ra càng nhiều chuyện đáng sợ, lại làm cô cảm thấy tuyệt vọng hơn nữa...
Ngăn cách giữa bọn họ trước nay đều không phải do những người khác, mà vì chính bọn họ không tự tin thôi.
Những9 người đàn ông đó... Những người đàn ông cô tưởng mình đã công lược được đó, tất cả đều có cùng một khuôn mặt, là mặt của Lục Sâm.
Phong Quang mất đi sức lực ngã ngồi trên mặt đất, thân thể cô khẽ run. Những ký ức bất chợt hiện ra đó khiến cô khó có thể tiếp nhận đư5ợc.
Khi mối quan hệ của cô và Yến Niệm Niệm còn rất tốt, cô đã từng cầm quyển tiểu thuyết yêu thích của mình mà chê bai với Yến Niệm Niệm, trong truyện
Cục cưng bé nhỏ của tổng giám đốc đại nhân
này, cô thích nam thứ cấm dục Bạch Trí, chứ không phải nam chính lạnh lùng bá đạo Tống Mạch kia, cô cũng từng khinh bỉ truyện
Mỹ nhân tại thượng: Hoa đào nở nhiều đóa
, nói cô càng thích vị Nhiếp chính vương Cố Ngôn cẩn thận tỉ mỉ kia hơn nhiêu, rằng chỉ cần có được Cố Ngôn, cô còn lâu mới tập hợp cả hậu cung giống như nữ chính, cô cũng từng nói, trong quyển
Cuồng sủng ngốc manh phi: Ma Quân tha ta đi
này, cô thích Phương Việt chính nhân quân tử, chứ không phải nam chính Giáo chủ Ma giáo kia...

Thân hình có đường cong tuyệt đẹp mà mạnh mẽ của người đàn ông đè lên trên cô gái, đôi tay cô gái bị buộc chặt, trên mặt tràn đầy biểu cảm nhục nhã không chịu nổi...

ID
Phiệt Tàn Hỏa By Ái
này tràn ngập phong cách mai táng tình yêu như vậy, thế mà lại bảo cô vẽ tranh XXX!!!
NGOẠI TRUYỆN: PHÒNG BẾP
Khi Phong Quang vẫn đang nằm ì trên giường, liền nhận được một cuộc điện thoại,
Ba à...

Phong Quang lấy bảng vẽ kỹ thuật số ra, trước hết cô nhắm mắt lại tưởng tượng trong chốc lát, tiếp theo, như có thần hỗ trợ, tay cô vừa động, không đến một giờ đã vẽ xong bản vẽ hoàn chỉnh.
Nhìn người đàn ông dáng người hoàn mỹ và người phụ nữ ôm hôn nhau trên màn hình, đặc biệt là người phụ nữ bị trói chặt tay, mà tay người đàn ông lại đang đặt trên bụng nhỏ của người phụ nữ, còn muốn tiếp tục di chuyển xuống, nhưng thân thể người phụ nữ bị trói lại căn bản không cách nào phản kháng được...
Khi cảm giác xâm lấn quen thuộc lần nữa ập tới, Phong Quang mở mắt nhìn người đàn ông đang hôn môi mình, đôi tay cô ôm lấy mặt hắn. Trong đôi mắt đẹp của hắn cô thấy được vẻ động tình, vui mừng, khó nhịn... Khi thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt tập trung như thế, hắn phủ tay mình lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng cười.
Đây không phải lần đầu tiên thân thể hắn và cô gắn kết, nhưng khoảng cách dường như lại gần hơn tất cả những lần trước đây.
Giọng cô vẫn mơ mơ màng màng, vừa nghe đã biết là vẫn chưa tỉnh ngủ, người đàn ông phía sau cũng vẫn chưa tỉnh dậy, chỉ theo bản năng mà ôm cô vào lòng mình.

Giờ đã mấy giờ rồi, sao con vẫn còn đang ngủ?
Đầu bên kia điện thoại, Hạ Triều nói giọng bất mãn, có lẽ là vì cảm thấy cuộc sống của con gái mình hiện giờ đang càng ngày càng hủ bại.
Phong Quang có thể khẳng định, nếu để hắn bắt đầu, vậy hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy, cô giãy giụa lần cuối,
Chúng ta đã là vợ chồng lâu năm rồi... không cần phải chơi kích thích như vậy chứ.


Không chơi kích thích một chút, nhỡ Phong Quang mất hứng thú với anh, thì anh biết phải làm sao bây giờ?
Dứt lời, hắn đã cởi cúc áo sơ mi, lại mỉm cười cởi thắt lưng của mình, giống như lời miêu tả trong đoạn văn kia, hắn đã nằm đè trên người cô.
Phong Quang vốn mặc váy, hắn hết sức dễ dàng mò tay vào váy mà động tay động chân, tay cô không cách nào tránh được, loại này cảm giác giống như bị trói này, thật đúng là... kích thích lạ.
Chỉ là, cô vẫn thích cảm giác có thể ôm lấy hắn, vì thế cô tội nghiệp nói:
Thả em ra được không... em muốn ôm anh...

Ít nhất, dáng vẻ hắn nguyện ý biểu hiện trước mặt cô đều là như vậy.
Cho nên, hắn có thể nắm lấy những đặc điểm của cô mà xuống tay. Cô muốn trốn tránh hiện thực nên mới chìm vào ngủ say, hắn liền khiến cô tạm thời quên mất hiện thực thống khổ mà đi chấp hành cái gọi là nhiệm vụ, chỉ là, nỗi ám ảnh hắn để lại trong lòng cô trước sau vẫn rất lớn, có rất nhiều lần, việc không gian sụp đổ sau khi nhiệm vụ thất bại cũng không phải sụp đổ thật, mà chỉ là cô lại muốn tự động tiến vào trạng thái hôn mê thôi.

Hiểu rõ...
Lục Sâm cởi bỏ nút thắt trên quần áo cô, hôn lên xương quai xanh của cô, hắn nhẹ giọng,
Giờ anh đã biết rõ...

 Chương 1976 :
Không tùy tiện như Phong Quang, sau khi Lục Sâm thay một bộ quần áo sạch sẽ chỉn chu mới đi vào phòng bếp. Phong Quang đang nỗ lực cắt cà chua, vì muốn làm một người vợ, người mẹ tốt nên cô đang cố gắng học nấu cơm, hơn nữa còn không cho Lục Sâm nhúng tay vào.
Mỗi lần như vậy, cô dường như liền biến từ thiên kim đại tiểu thư thành nhân vật vợ hiền mẹ tốt, đặc biệt khiến người ta rung động.

KKhông, anh không biết!
Phong Quang quyết đoán ngắt lời hắn, đôi mắt cô nhìn chằm chằm mặt hắn không rời,
Không phải vì em biết anh có lối suy nghĩ khác người thường nên muốn rời khỏi, mà là vì em không xác định được... Em rất sợ hãi, sợ anh không thật sự yêu em... sợ anh chỉ cảm thấy em giống như những sự hứng thú ngắn ngủi mà anh từng có. Lục Sâm... em vẫn luôn cũng không dám tin tưởng, người đàn ông như anh sao lại có thể thích em đây?

Con ngươi Lục Sâm co lại.
Cô nói:
Em chỉ muốn anh cảm thấy vui sướng mà thôi, em không nghĩ tới việc trao đổi gì cả. Lục Sâm, em thật sự yêu anh, ngay cả thời gian cũng không cách nào thay đổi điều đó.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.