Chương 206: CUA ĐỔ ĐỘC Y THÁNH QUÂN (30)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 799 chữ
- 2022-02-06 08:32:40
Phong Quang nghĩ hay là dứt khoát
tấn công
Tiết Nhiễm ở đây nhỉ, nhưng cái bụng của cô lại réo lên không đúng lúc. Vốn cô vẫn chưa ăn gì, lại thêm vừa nãy nôn hết cả ra, hiện giờ bụng cô càng trống rỗng. Cô tỏ ra đáng thương nói:
Ta đói quá...
Tiết Nhiễm thấy dáng vẻ đáng thương này của cô thực sự rất muốn cười. Nhưng cô đói đến mức này rồi, hắn cũng không nỡ cười cô, chỉ dám che miệng ho nhẹ một cái lấp liếm, lấy ra một gói giấy đưa cho cô:
Ăn đi.
Là bánh bao!
Cô cầm chiếc bánh bao lên cắn ngấu nghiến một miếng, nói:
Ta còn đang nghĩ sao trong phòng bếp không có nổi thứ gì để ăn, thì ra là do ngài lấy đi.
Ta đoán tiểu thư chưa ăn tối nhất định sẽ đói bụng, vì vậy đã xuống bếp một chuyến.
Tiết Nhiễm, sao ngài lại tốt như vậy?
Cô cắn thêm một miếng cái bánh bao trên tay, tôn kính nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao. Cổ nhìn hắn chăm chú như vậy khiến Tiết Nhiễm bất giác nóng bừng mặt:
Ta không thấy tiểu thư ở trong phòng, mới nghĩ đến đi tìm tiểu thư, không ngờ rằng lại thấy cảnh tiểu thư bị bắt đến đây.
Vậy cái mặt nạ của ngài...
Là ta... mượn của một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương, bao nhiêu tuổi?
Đối với sự truy hỏi của cô, Tiết Nhiễm bật cười:
Khoảng sáu, bảy tuổi.
Nghĩ đến cảnh dùng những chiếc bánh hoa quế để đổi lấy chiếc mặt nạ đang lắc lư trong tay cô bé, Tiết Nhiễm bỗng nhiên thấy mình thật trẻ con. Không nói đến việc sợ bị giáo chủ Ma giáo nhìn thấy diện mạo thật của mình, hắn chỉ tò mò nghĩ. Nếu như Phong Quang nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ từ trên trời rơi xuống đến cứu cô, liệu cô sẽ có phản ứng thú vị đến thế nào. Liệu có nói câu vừa nãy, đại ân cứu mạng, lấy thân đền đáp không? Hiện giờ nghĩ lại, hắn đã làm những gì vậy, sao lại giống một tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch thế chứ? Phong Quang nghe thấy tiểu cô nương mới sáu, bảy tuổi, cười như chưa từng được cười. Cô giữ lấy tay hắn:
Vậy bấy giờ chúng ta bắt đầu đi tìm lối thoát thôi.
Ừ.
Tiết Nhiễm nắm chặt lấy tay cô, hai người đi sâu vào trong khe núi. Dần dần, đã có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách qua khe đá, thuật chế tạo cơ quan của Đường Môn được người trong võ lâm tôn lên vị trí số một. Mật thất Đường Môn cũng giống như cấm địa của Đường Môn, nghĩ thôi cũng biết, nơi này sẽ rất nhiều cơ quan. Phong Quang phòng bị phía sau Tiết Nhiễm, tập trung cảnh giác cao độ, lại thấy Tiết Nhiễm bỗng nhiên lấy ra một tờ giấy, cô ngẩn người hỏi:
Đây là gi?
Bản đồ mật thất của Đường Môn, Tôn tiền bối đã đưa cho ta.
... Ngài có bản đồ sao không sớm nói?
Hại cô lo lắng lâu như vậy! Tiết Nhiễm nghiêm túc nói:
Tiểu thư đầu có hỏi ta.
Cuộc nói chuyện này lại khiến cô đột nhiên nhớ đến đoạn đối thoại với Đan Nhai trong rừng trúc hôm đó. Một người nói vậy còn đỡ nhưng hai người đều nói vậy, cô không thể không nghi ngờ, chẳng lẽ mình có vấn đề sao? Cổ trầm tư, Tiết Nhiễm thấy không quen, hắn đã quen với dáng vẻ lanh cha lanh chanh của cô rồi:
Tiểu thư đang nghĩ gì vậy?
Cô tiện miệng nói bừa:
Nghĩ rằng sao ngài lại đẹp trai như vậy.
Ừ.
Hắn gật gật đầu, tiếp tục nắm tay cô tiến về phía trước. Phong Quang trợn tròn mắt, phản ứng của hắn chỉ nói một chữ
1
, vậy là hết!? Trước đây có lần nào có nói hắn đẹp trai mà hắn không tỏ vẻ như nàng dâu nhỏ bị trêu ghẹo chứ? Cô thậm chí còn phải tưởng rằng mình là kẻ háo sắc. Nhưng nghiêm túc nghĩ lại, gần đây thái độ hắn càng ngày càng ung dung bình thản trước những lời trêu ghẹo của cô, có lúc còn trêu lại cô. Khi bạn khen một người đẹp, nếu người đó không đỏ mặt chân run mà thừa nhận, có lẽ người đó hơi tự luyến. Phong Quang thấy mình như khám phá ra được một phần tính cách gì đó mà Tiết Nhiễm che giấu vậy.