Chương 211: CUA ĐỔ ĐỘC Y THÁNH QUÂN (35)


Ta nghĩ đệ tử của ngài bị người ta dịch dung rồi.
Đây là câu đầu tiên Phong Quang nói với Tiết Nhiễm sau khi hắn đi châm cứu cho Đường Cửu Ca trở về. Lúc đó, Phong Quang đang ngồi trên ghế đá trong sân, tay chống cằm, hạt thông trước mặt cũng không động đến, xem ra cô đã giữ tư thế này khá lâu rồi. Tiết Nhiễm ngồi cạnh cô, cười nói:
Tiểu thư nói Thanh Ngọc sao?

Ừ!
Cô gật đầu lia lịa:
Ta thấy hôm nay cậu ta vô cùng kì lạ, ngài có biết cậu ta nói gì với ta không? Thanh Ngọc xin lỗi ta đấy, nhưng trước giờ cậu nhóc luôn ghét ta mà!

Ta nói rồi, Thanh Ngọc không phải một đứa trẻ xấu.
Tiết Nhiễm vừa nói vừa bóc vỏ hạt thông, đặt những hạt thông đã bóc vỏ trước mặt cô. Phong Quang rất tự nhiên đưa hạt thông Tiết Nhiễm đã bóc vỏ lên miệng, ánh mắt vô định:
Lẽ nào ta đã bật chế độ Mary Sue toàn năng ai cũng yêu mến, tên tiểu tử Thanh Ngọc đã bị khuất phục trước ta?
Không đúng, rõ ràng Hệ thống chủ nói kịch bản cổ rút chỉ là nữ phụ cơ mà. Tiết Nhiễm không hiểu Mary Sue cô nói là gì, hắn chỉ đoán chắc trong đầu cổ hẳn có chứa nhiều thứ mới lạ cổ quái lắm:
Ta nghĩ, Thanh Ngọc không hề ghét tiểu thư.

Ngài nói gì cơ?
Anh mắt cô cuối cùng cũng có chút tiêu cự.
Trước đây khi còn ở trong cốc, Duyệt Duyệt chỉ thích ra ngoài chơi, còn ta thì lại chuyên tâm vào y thuật, Thanh Ngọc rất ít khi tìm được người tâm sự. Vì vậy, có tiểu thư nói chuyện với nó, hắn nó sẽ rất vui.
Phong Quang không tin:
Cậu ta không chế ta phiến sao?

Tính cách Thanh Ngọc vốn là như vậy. Nó thích gì, muốn gì đều không bộc lộ ra. Như chuyện nó rất thích ăn đồ ngọt nhưng nghe Duyệt Duyệt nói câu chỉ có con gái mới thích, nó liền nhất quyết không ăn.

Ngài hiểu rõ đệ tử như thế, vậy còn ngài?
Cô ngước cằm, chớp chớp mắt nhìn hắn:
Ngài thích gì, có phải cũng đều không chịu bộc lộ ra như Thanh Ngọc?
Tiết Nhiễm hiểu ý cô, bất giác không dám nhìn cô, nhìn ngó xung quanh nói sang chuyện khác:
Hạ cô nương, thêm vài ngày nữa, vết ban đỏ trên mặt cô nương sẽ hoàn toàn khỏi hẳn. Nhưng vì để khử sạch độc tố, thời gian tới vẫn cần uống thuốc.

Vậy... có cần châm cứu nữa không?
Cô lấy tay vuốt tóc, cũng chỉ vì hành động này mà tay áo cô tuột xuống, để lộ cánh tay trắng nõn. Màu sắc trắng ngần không tỳ vết ấy khiến người ta mơ tưởng. Tiết Nhiễm bỗng thấy khô miệng, hắn lúng túng hồi lâu mới gật đầu:
Cần.

Vậy phiền ngài rồi, Tiết thần y
Cô mỉm cười bỏ hạt thông hắn đã tách vỏ vào miệng. Lại nữa rồi, giọng nói cố tình mê hoặc hắn, ngọt đến xiêu lòng, cũng ngọt đến nỗi... khiến người ta không thể chống cự nổi. Tiết Nhiễm ngẩn ngơ hoang tưởng, hắn giống như một nữ tử nhà lành bị ác ma ngắm trúng vậy, chỉ đợi người ta khiêu khích xong là hắn sẽ bị ăn thịt mất. Cái động từ
ăn thịt
này... Hắn quay mặt đi, vành tai đỏ ửng. Dưới gầm bàn, Phong Quang lấy chân đá chân hắn:
Tiết Nhiễm, ta vẫn muốn ...
Giọng nói nửa nũng nịu nửa hờn dỗi này khiến Tiết Nhiễm cảm thấy máu trong người sôi trào. Người hắn cứng đờ, không điều khiển được chân tay:
Hạ... Hạ tiểu thư...

Tiết Nhiễm, ngài sao vậy? Ngài không giúp ta bóc vỏ hạt thông sao?
Giọng nói ngây thơ của cô như tiếng chuông trong trẻo êm tai vậy. Cũng chính vì sự ngây thơ khó đoán này khiến người ta bỗng cảm thấy nảy sinh ý nghĩ xấu hổ muốn làm chuyện thiếu đạo đức với cố. Tiết Nhiễm trộm nuốt nước bọt, sao hắn lại trở thành người có những suy nghĩ không trong sáng như thế chứ. Rõ ràng một cô nương ngây thơ như vậy, sao hắn lại suy nghĩ dung tục đến thế? Phong Quang ngây thơ? Thật đúng là chuyện cười.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.