Chương 229: CUA ĐỔ ĐỘC Y THÁNH QUÂN (53)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 775 chữ
- 2022-02-06 08:32:42
Trên đời này, những lời thì thầm yêu thương giữa các cặp tình nhân có sức mạnh làm lòng người mê hoặc nhất. Nhưng trái tim của Phong Quang đã hoàn toàn bị lạnh giá, cô lạnh đến phát run. Trước đây, Phong Quang luôn cảm thấy ngủ trong vòng tay của hắn là ấm áp nhất, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy, đó là nơi lạnh nhất trên đời này, lạnh đến mức cô... hầu như không thở được. Cô không thể hiểu tại sao người đàn ông này có thể thừa nhận là hắn đã giết cha cô, sau đó, có thể dùng thái độ dịu dàng đối xử với cô. Đáng sợ hơn nữa là đôi mắt trong veo ấy, cũng không lộ ra chút giả dối nào. Hắn chỉ nói sự thật, bởi vì hắn thật sự nghĩ, việc giết cha cô, không có gì to tát cả và cô cũng sẽ không cảm thấy quá đau buồn vì việc đó.
Phong Quang...
Tay Tiết Nhiễm đặt lên tay Phong Quang, cảm nhận sự run rẩy của cô, hắn quan tâm hỏi:
Lạnh à? Bên ngoài gió to, chúng ta vào nhà thôi.
Đừng chạm vào ta!
Cho đến lúc cảm giác đã đến cực hạn, cô lấy hết sức đẩy hắn ra, bước hụt một bước, vào lúc sắp ngã xuống thì được Thanh Ngọc đỡ lấy từ phía sau. Tiết Nhiễm không biết làm gì, chỉ biết đứng đó, đôi mắt trầm tĩnh như nước tràn đầy đau thương khiến người ta không dám nhìn thẳng. Sự kháng cự của cô làm hắn bị tổn thương, làm hắn buồn phiền. Giả... Tất cả đều là giả! Phong Quang tự nói với bản thân mình như vậy. Cô thấy cảnh tượng sau lưng hắn. Quan Duyệt Duyệt đang lấy một đống thuốc cố gắng cứu Nam Cung Ly đang hấp hối, mà hai người này đều là đệ tử của hắn. Trước đây, hắn sẽ phải bó tay trước sự nũng nịu của Quan Duyệt Duyệt, cũng sẽ thể hiện sự quan tâm của trưởng bối trước sự lạnh lùng của Thanh Ngọc... Nhưng những người này, hắn đều có thể từ bỏ. Cô tin rằng, hắn có thể làm tất cả những người ở đây chết hết một cách dễ dàng. Cô thấy nỗi sợ từ trước đến nay chưa từng có, dùng hết sức lực nắm tay Thanh Ngọc, nói nhỏ:
Chúng ta đi...
Cô không hiểu sao mình có đủ tự tin để nói ra lời này, chỉ là trái tim cổ mách bảo, cô phải mang Thanh Ngọc đi, nếu không thì... bọn họ sẽ mãi mãi bị mắc kẹt ở đây.
Phong Quang, nàng muốn rời khỏi ta sao?
Tiết Nhiễm thì thào hỏi. Trong đêm tối, thân hình gầy gò hiu quạnh của hắn, làm cho người ta khó lòng dứt khoát bỏ hắn ở lại.
Ngươi không phải là Tiết Nhiễm mà ta quen nữa... Đừng nói với ta bằng cái giọng đó!
Phong Quang kéo Thanh Ngọc quay người bỏ chạy. Tiết Nhiễm đứng yên không cử động, cho đến khi những đám mây đen che mất ánh trăng, chút ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt tối đen như mực của hắn biến mất, hắn cũng đã có hành động. Hắn rút chiếc roi dài năm thước trong tay áo ra, vào lúc chiếc roi chuẩn bị cuốn vào eo của Phong Quang, một thanh gươm phá vỡ đường đi, làm roi đánh lệch sang thân cây đào. Ánh mắt Tiết Nhiễm sắc lạnh, lúc roi di chuyển lần nữa, Tồn Nhất Đạo cũng đáp xuống đất cấm thanh kiếm chặn lấy, dây roi quấn lên bảo kiếm hàn quang chớp sáng loáng. Chiếc roi bạc lóe sáng dưới ánh trăng, nhìn thì thấy mềm mại nhưng chỉ có người chạm vào mới biết, một roi quật xuống, vẫn nhẹ nhàng khiến xương cốt đều gãy lìa.
Thiên hạ đệ nhất tiện!
Phong Quang nhìn thấy Tôn Nhất Đao, không kìm được hét lên. Tôn Nhất Đao liếc nhìn cô:
Vào lúc này, ngươi không thể gọi ta một tiếng tiền bối à?
Tiền bối...
Phong Quang thuận theo hố một tiếng, bây giờ ông ta chính là người duy nhất có thể giải cứu bọn họ. Tôn Nhất Đao nghe xong hừ lạnh, ông nhìn sang Tiết Nhiễm, khác với vẻ thong dong hàng ngày, lúc này đôi mắt đục ngầu của ông đầy cảnh giác:
Ngân Long, đây là vũ khí của giáo chủ Ma giáo đời trước. Tiết Nhiễm, ngươi quả nhiên có rất nhiều bí mật.