Chương 241: CUA ĐỔ ĐỘC Y THÁNH QUÂN (64)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 983 chữ
- 2022-02-06 08:32:44
Song ta tính toán sót một chuyện.
Tiết Nhiễm hạ giọng:
Những người ta quen biết, những người quen biết ta, từng người từng người một đều chết đi. Cảnh tượng này diễn ra liên tục, chính ta cũng thấy nhàm chán, vì vậy ta không ngừng nhận nuôi trẻ nhỏ, từ trong số đó chọn được ra những người khiến ta cảm thấy thích, như Tiểu Ly, Đan Nhai, Chiết Kiếm, Duyệt Duyệt, còn có Lưu Niên… Ta muốn tìm một người trường sinh với ta.
Ngươi nói… Lưu Niên?
Phong Quang kinh ngạc:
Ngươi muốn nói Mộc Lưu Niên của Thiên Kim Các?
Chính là nàng ta, đúng vậy, nàng vẫn chưa biết nhỉ?
Tiết Nhiễm cảm thấy điệu bộ kinh ngạc của cô thật đáng yêu, liền cúi đầu hôn cô một cái:
Cố Nhân Cốc, Ma giáo, Thiên Kim Các đều do ta một tay gây dựng. Ta thấy nhàm chán nên muốn tìm ít chuyện giết thời gian.
Không chỉ có vậy, tương truyền Bách Hiểu Sinh trong giang hồ biết được tất cả bí mật của người trong võ lâm. Bách Hiểu Sinh đời trước qua đời sẽ truyền lại ngôi Các chủ Thiên Kim Các cho người kế nhiệm đời sau. Nhưng sự thật là, các đời Bách Hiểu Sinh đều là một người. Tiết Nhiễm có quá nhiều bộ mặt, quá nhiều thân phận, Bách Hiểu Sinh, Độc y Thánh quân, giáo chủ Ma giáo đời trước, đằng đẵng năm trăm năm trời cũng hiếm thấy trường hợp nào như vậy. Nghe những điều này, lẽ ra Phong Quang sẽ vô cùng kinh ngạc nhưng con người Tiết Nhiễm, dù hắn có để lộ bao nhiêu thân phận đáng sợ đi chăng nữa, cô cũng sẽ thấy đó là điều đương nhiên. Nhưng cô không hiểu:
Ta không nằm trong những lựa chọn của ngươi, sao ngươi lại tìm ra ta?
Nàng không nằm trong đám người được chọn, bởi vì nàng là ngoại lệ.
Trong ánh mắt thuần khiết của Tiết Nhiễm tràn ngập sự ấm áp, giống như niềm vui mừng của đứa trẻ khi được phụ mẫu cho đồ chơi. Năm đó, phu thê Hạ Triều kết hôn đã lâu nhưng vẫn chưa có con, Hạ Triều bèn tìm hắn xin thuốc sinh con, kết quả là Phong Quang ra đời. Chỉ là, hắn không hề chú ý đến Phong Quang, kể cả khi Hạ triều đưa Phong Quang đến Cố Nhân Cốc, hắn cũng chỉ nghĩ ngộ nhỡ không tìm thấy thứ cần tìm, Phong Quang chắc cũng sẽ có tác dụng. Nhưng hắn không ngờ rằng, tình cảm của Phong Quang lại ảnh hưởng lớn đến hắn như vậy.
Để Thanh Ngọc và Quan Duyệt Duyệt ở bên cạnh, chỉ cần nghĩ đến nhỡ đâu một ngày bọn họ biết được chân tướng, tìm ta báo thù, ta đoán cuộc sống của ta sẽ không nhàm chán như vậy nữa.
Sự dịu dàng trong ngữ khí bình thản của Tiết Nhiễm khiến người ta thật khó lý giải. Trường sinh quá xa vời, những người khác cũng khó lòng hiểu nổi:
Phong Quang, nàng khác chúng, nàng vì ta mới đến thế giới này, nàng là định mệnh của ta.
Vì có hắn, cô mới được sinh ra đời, vì vậy, cuộc đời cô vốn dĩ thuộc về hắn. Chỉ vì có cô ở bên cạnh, một Tiết Nhiễm chưa từng rung động mới biết đến cảm giác tim mình loạn nhịp. Hắn không ngừng hồi tưởng, những ngày không có cô, những ngày dài dằng dặc đó, thật sự quá vô vị.
Vậy thuốc trường sinh đó..
Phong Quang nghe thấy giọng mình khô khan:
Ngươi vốn dĩ định cho ai?
Hắn thành thật đáp:
Ta vốn định cho Duyệt Duyệt, nhưng đây là dự định trước khi gặp nàng. Nương tử, nàng không được ghen đâu đó.
Tiếng
nương tử
này khiến Phong Quang rùng mình. Trước đây, trừ khi ở trên giường ra, hắn sẽ không bằng lòng gọi cô như vậy, bởi vì hắn là người rất dễ xấu hổ. Cũng như bây giờ, tai hắn đã đỏ ửng lên rồi. Phong Quang trong phút chốc tưởng rằng hắn vẫn là Tiết Nhiễm của trước đây, cô đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt lạnh lùng đó, mắt hắn lập tức sáng lên, giống như một đứa trẻ mừng rỡ khi được phần thưởng vậy:
Tiết Nhiễm, ta đã được địch sẵn không phải là người có thể cùng ngươi trường sinh.
Tại sao?
Hắn nắm lấy bàn tay chạm lên mặt hắn của cô. Nụ cười cô nhuốm màu bi thương, khóe miệng ứa máu:
Bởi vì… ta không sống nổi bao lâu nữa rồi.
Không sao, độc trong thiên hạ, ta đều có thể giải.
Tiết Nhiễm lau đi máu trên khóe miệng cô, không ngại làm bẩn bộ y phục trắng, hắn cười nói:
Ta đưa nàng về, rất nhanh thôi nàng sẽ không sao.
Không kịp nữa rồi… Ta đã tính thời gian chất độc phát tác, độc này là do Thanh Ngọc điều chế để giải độc trên người Đan Nhai. Vì vậy, ta vẫn phải cảm tạ ngươi, nếu không, ta không thể tìm ra thứ độc dược lợi hại như thế. Nghe tin Thanh Ngọc chưa chết, hắn không hề ngạc nhiên, có lẽ khi thấy cô và thi thể Thanh Ngọc biến mất, hắn đã dự cảm được rồi. Hắn cố chấp nói:
Ta đi tìm Thanh Ngọc, máu phượng hoàng có thể giải độc, nàng sẽ không sao đâu.
Ta nói rồi… không kịp nữa đâu…
Phong Quang nhíu mày, có thể thấy cô đang vô cùng đau đớn nhưng cô vẫn còn tâm trạng than phiền:
Thanh Ngọc, đứa trẻ này, có cơ hội ta sẽ bảo hắn, điều chế thuốc độc dễ nuốt một chút…