Chương 250: CUA ĐỔ NHIẾP CHÍNH VƯƠNG (5)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 783 chữ
- 2022-02-06 08:32:45
Bạch y mặc trên người càng tôn lên dung nhan đẹp như tranh vẽ và khí chất nổi bật của hắn. Nhưng Phong Quang không thích bộ đồ trắng này, nên cô nói:
Vương thúc không mặc bạch y thì tốt hơn.
Sao vậy?
Cô nói vẻ đương nhiên:
Vì ta sẽ không nhịn nổi muốn làm dơ nó.
Nếu dơ thật rồi, a hoàn giặt giũ trong thần phủ sẽ rất đau đầu.
Không sao, ta sẽ ban cho thúc một bộ đồ màu đen.
Nam tử nói bằng giọng bất lực:
Thần mặc bạch y nhiều năm, Bệ hạ còn chưa quen sao?
Ta nói đã nhiều năm rồi, Vương thúc còn chưa chịu đổi bộ khác à?
Hay là, Bệ hạ thử đổi hồng y trước xem sao?
Chán.
Cô bĩu môi:
Phong Nhã đi thành Đông Dương rồi, gần đây Vương thúc trong cung không thấy muội ấy nữa đâu.
Cho nên Vương thúc cũng không cần chạy vào cung hoài.
Thần biết, công chúa đi cùng với khâm sai Bệ hạ phái đi, đi cứu tế nạn dân rồi.
Hắn đúng là không thèm che đậy mức độ nắm bắt thông tin trong cung của mình. Phong Quang tiếc nuối nói:
Giá như Vương thúc có thể về Đế Đô sớm hơn, biết đâu có thể tiễn Phong Nhã một đoạn.
Án chi phủ Lũng Châu tham ô, quả thật làn tốn không ít thời gian của thần, nhưng vừa về tới đã nghe Bệ hạ tìm được người cứu tế nạn dân, thần cũng cảm thấy an ủi.
Cô luôn đẩy vấn đề xoay quanh Hạ Phong Nhã, còn hắn thì luôn chuyển đề tài. Phong Quang hiếu kỳ:
Vương thúc không sợ ta tìm lầm người à?
Nếu đã là người Bệ hạ chọn, vậy thì không sợ lầm.
Đúng vậy, hắn đúng là người ta chọn.
Phong Quang lại đổi tư thế ngồi lười nhác, đôi mắt hơi nhíu lại:
Nam nhân tên Mộ Lương đó trông rất hợp ý ta.
Cố Ngôn cười tươi như tắm gió xuân, nụ cười dịu dàng xao động:
Hậu cung của Bệ hạ thiếu người sao?
Khi Phong Quang tròn mười lăm tuổi, đại thần văn võ trong triều liền ra sức tiến cử người vào hậu cung, huống chi khi cô còn là Hoàng Nữ, Tiên Hoàng đã định hôn ước cho cô và Lam Thính Dung của phủ Trấn Quốc Công. Nhưng vì Lam Thính Dung luôn canh giữ biên cương, hôn sự này cứ hoãn lại mãi.
Hậu cung của ta đúng là thiếu người.
Phong Quang uể oải tự rót trà cho mình:
Có điều, ta cũng không vì vậy mà tùy tiện nạp hoàng phu.
Thần sẽ thay Bệ hạ điều tra bối cảnh của hắn, để Bệ hạ yên tâm.
Vương thúc hiểu lầm rồi, không liên quan tới bối cảnh, chỉ là chuyện hôn sự phải cẩn trọng, nếu ta gặp người khác thích hơn thì sao?
Cố Ngôn cười nói:
Gặp người thích hơn, Bệ hạ cũng có thể thu nhận vào trong cung.
Không được.
Cô đưa ly trà lên sát miệng. Hắn hỏi:
Có gì không thể?
Phong Quang ngước đôi mắt phượng, phong tình vạn chủng, mê hoặc lòng người lên nhìn, nói với giọng lạnh nhạt:
Đời này ta chỉ có một phu quân mà thôi.
Cố Ngôn hơi sững người. Cô nhanh chóng mỉm cười:
Dù sao ta đẹp như vậy, lại là vua của một nước, thu quá nhiều đàn ông, họ suốt ngày đấu đá vì ta, ta sẽ thấy rất phiền.
Bệ hạ nói đúng.
Cố Ngôn mỉm cười cúi đầu. Cô nói như đang đùa, vậy hắn cứ xem như đây là một lời nói đùa vậy. Con người vốn có lòng tham không đáy. Trên thế gian nhiều cám dỗ như vậy, người bình thường vẫn không thể đạt được thanh tâm quả dục, huống chi là Đế Vương muốn gì được đó chứ? Nhịp tim hắn vừa rồi hơi loạn, giống như là ảo giác. Phong Quang chống đầu, híp mắt nhìn hắn:
Vương thúc, trước khi Vương thúc về, ta đã tìm được người đi thành Đông Dương cứu tế. Nể mặt ta làm được chuyện lớn như vậy, ta có thể xin Vương thúc một yêu cầu không?
Vì tư thế ngồi của cô, khiến cổ áo càng mở to hơn, hơi lộ làn da trắng ở trước ngực. Cố Ngôn đưa mắt nhìn hoa sen nở rộ trong hồ, hỏi:
Bệ hạ có yêu cầu gì?
Cô uể oải nói:
Dẫn ta xuất cung chơi một ngày.