Chương 290: CUA ĐỔ NHIẾP CHÍNH VƯƠNG (45)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 732 chữ
- 2022-02-06 08:32:50
Trong tẩm cung, chỉ còn lại Phong Quang và Tiền Tù, Cố Ngôn vừa đi, Phong Quang cũng cắn môi cố gắng không khóc thành tiếng. Tiền Tù nắm cằm của cô, ánh mắt nham hiểm. Trong lúc Phong Quang nghĩ rằng ông ta muốn làm gì thì Tiền Tù bỗng buông cô ra, Phong Quang té xuống đất.
Nghe cho rõ đây!
Tiền Tù dặn dò thuộc hạ:
Bệ hạ sức khỏe không tốt, không thể ra khỏi tẩm cung, tất cả mọi người canh giữ cho tốt, đừng để người khác tới quấy rầy Bệ hạ.
Tất cả người còn lại cúi đầu:
Rõ.
Tiền Tù lạnh mặt rời khỏi, giờ trong tẩm cung chỉ còn lại một mình Phong Quang. Cô ngồi trên mặt đất, vừa mừng vì Tiền Tù không làm gì cô, vừa ôm đầu gối khóc thút thít, nức nở hỏi:
Hệ thống chủ, kịch bản ngươi cho ta... không có... không có nói sẽ có đoạn bị ép cung mà...
Hệ thống chủ lạnh lùng nói:
Trong kịch bản cũng không nói là Cố Ngôn yêu Hạ Phong Quang.
Vì cô đến đây nên mọi thứ đều thay đổi. Phong Quang mệt mỏi nói:
Hiệu ứng hồ điệp lớn vậy sao? Bắt đầu từ thế giới trước, tất cả kịch bản đều thoát ly nội dung…
Nghĩ đến Tiết Nhiễm, cô lại có cảm giác đáng sợ về tương lại, nhưng hiện giờ, đôi mắt Thượng Đế của cô đã hoàn toàn bị xóa bỏ.
Ta từng nói, xin ký chủ tự nắm bắt khi hoàn thành nhiệm vụ.
Cảm giác này gần giống với với quảng cáo một món đồ trên tivi, trên góc còn in vài chữ to, tất cả lấy hiện vật làm chuẩn.
Hệ thống chủ... ta làm sao mới cứu được Cố Ngôn, ta không muốn hắn chết.
Không phải vì hắn là người bị cua, mà là cô không muốn hắn chết:
Hắn vì ta... đâm mình hai nhát kiếm, ta cảm thấy... ta thích hắn…
Vì bị thất bại nhiệm vụ ở thế giới trước nên Phong Quang đã chịu đả kích lớn, lại vì không sợ điểm tích lũy bị trừ về 0 điểm, nên trong thế giới này, cô luôn tỏ ra vô tâm. Dù cho cua Cố Ngôn, cô cũng dùng biện pháp thô lỗ và đơn giản nhất, tức là luôn chọc ghẹo hắn, nói rất nhiều những lời ớn lạnh nhưng nếu nói là thật sự động lòng, thì chỉ có lúc này. Nghe lời của cô, Hệ thống chủ im lặng rất lâu, lát sau nói:
Hắn sẽ không sao.
Phong Quang ngước mắt:
Câu này của ngươi có ý gì?
Nhưng, Hệ thống chủ không dự tính sẽ trả lời cô. Cô có chút khó chịu, người ta có Hệ thống có thể tùy ý treo máy, ngược hết nam nữ chủ, ngược đến cả cô, dù muốn hỏi câu hỏi cũng phải chọn lúc Hệ thống chủ tâm trạng tốt, Hệ thống lạnh lùng đến mức khiến cô cảm giác bất lực. Phong Quang bị nhốt trong tẩm cung hơn nửa tháng. Những ngày tháng này, cô vẫn có người hầu hạ nhưng thái giám và cung nữ bên cô đều bị đổi. Đương nhiên cô cũng không thể gặp đám Tiểu Ngã, dù muốn hỏi thăm Cố Ngôn như thế nào, cũng không ai trả lời cô. Nữ hoàng này, ngày xưa tiêu sái bao nhiêu thì hiện tại tủi nhục bấy nhiêu. Một thái giám mặt lẳng lơ đặt thức ăn xuống, sau khi cảm giác có ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm như mọi khi, hắn ta hỏi:
Sao Bệ hạ cứ nhìn ta như vậy?
Phong Quang cắn đũa một hồi, không ngờ hắn ta sẽ nói chuyện với mình:
Ta cảm cảm thấy... nhìn ngươi rất quen.
Hình như cô gặp qua hắn ta ở đâu, vài ngày trước cô đã muốn hỏi vấn đề này.
Tiểu nhân tên là Tô Bích.
À... chắc là cùng họ cùng tên thôi.
Cô gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
Chính là Tô Bích - người đã từng gặp Bệ hạ một lần.
Hắn nói:
Lúc đó, tiểu nhân đứng kế bên Lam nhị công tử.
Khụ khụ!
Cô bị sặc, uống ngụm nước hồi lâu mới đỡ:
Ngươi nói ngươi chính là Tô Bích đó?