Chương 307: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (5)



Anh đẹp trai như vậy, kẻ mù mới không để ý đến anh.
Hắn mỉm cười:
Có lẽ là… do tôi gặp phải rất nhiều kẻ mù.
Phong Quang chỉ coi như hắn đang nói đùa, cô nghi hoặc hỏi:
Anh không thích Lạc Thần Hi sao?

Tại sao tôi phải thích cô ấy?

Vậy anh đứng bên cạnh cô ta làm gì?
Cô nghĩ có lẽ do tình tiết chưa đến đoạn Ngu Thuật thích Lạc Thần Hi, nhưng sớm hay muộn hắn cũng thích cô ta thôi. Đáy mắt hắn nhuốm màu cô đơn như người lữ hành đi trên núi tuyết:
Tôi muốn tìm người nói chuyện nhưng không có ai để ý đến tôi.
Phong Quang buồn cười bởi lý do này của hắn:
Anh đang đùa ư? Chẳng lẽ vẫn có người không muốn nói chuyện với anh?

Đúng thế,
Hắn khẽ gật đầu. Dù cô gái tên Lạc Thần Hi rõ ràng có thể nhìn thấy hắn, nhưng cô ta lại giả bộ như không nhìn thấy. Hắn không thích làm khó người khác, người ta đã không muốn nhìn thấy mình, vậy hắn sẽ rời đi. Nhưng đúng lúc hắn toan rời đi thì thấy Phong Quang bước tới. Hắn thấy hình như cô đang nở nụ cười với mình, vậy nên hắn dừng lại. Thái độ nghiêm túc của hắn làm Phong Quang cảm thấy không phải hắn đang nói đùa, vì vậy cô cũng cẩn thận suy nghĩ lại:
Chẳng lẽ bọn họ không chỉ mù mà còn điếc?
Giọng nói của người đàn ông này dễ nghe đến vậy, dù hắn chỉ nói bừa một câu thôi cũng cực kì êm tai, thế nên cô chỉ có thể đoán hắn gặp phải người câm điếc rồi.
Cô có thể nói chuyện với tôi không?
Ánh sáng lóe lên trong mắt hắn, làm người ta có ảo giác nếu từ chối hắn thì đó chính là chuyện tàn nhẫn nhất trên thế gian này. Phong Quang đến gần một bước, nhìn hắn một lát. Ồ… diện mạo người này quả nhiên rất hợp với gu của cô. Cô ngồi xuống ghế đá dưới tán cây, để tay lên bàn đá rồi chống cằm, thuận miệng nói:
Được rồi, dù sao bây giờ tôi cũng không có việc gì làm, anh muốn nói gì?
Hắn ngồi đối diện cô, khuôn mặt mang theo ý cười thản nhiên:
Tôi nghe họ gọi cô là cô Hạ, tôi có thể biết tên của cô không?

Anh không biết tôi sao?

Chắc là… biết.
Ánh mắt của hắn trong sáng như không nhiễm bụi trần, cũng cất giấu sự chán nản người ngoài không hiểu được. Phong Quang không hiểu lời của hắn có ý gì. Cô nghiêng đầu, trong lòng nghĩ trước đây mình cũng không quen Ngu Thuật, vì vậy hắn không biết cô là chuyện rất bình thường:
Tôi tên là Hạ Phong Quang.

Phong Quang…
Hắn nhẹ nhàng lặp lại hai từ này, tiếp tục mỉm cười:
Vậy chúng ta coi như là bạn bè chứ?

Nào có chuyện nói mấy câu đã là bạn bè?
Phong Quang không hiểu suy nghĩ của hắn, nhưng lại cảm thấy hắn khá thú vị:
Anh thiếu bạn bè lắm sao?

Tôi không có bạn bè.
Cô ngẩn người:
Không có bạn bè?

Có lẽ… trước đây có.
Có lẽ có, có lẽ không, hắn cũng không thể chắc chắn. Nhưng Phong Quang lại coi việc này thành nỗi bi ai của việc trở thành siêu sao. Đừng nghĩ trở thành nhân vật có tầm cỡ trong showbiz là vinh quang vô hạn, thật ra ở phía sau, bạn bè thân thiết thật lòng cũng không được mấy người. Cô đã có trải nghiệm này nên cảm thấy không có gì lạ. Bên cạnh cô may mắn còn có Liễu Hàn, nhưng Ngu Thuật này hình như còn đáng thương hơn cả cô. Nghe ý tứ trong lời hắn nói, có lẽ trước đây hắn có bạn bè nhưng bị bạn bè phản bội, bởi vậy mới hoang mang nói trước đây có lẽ mình cũng có bạn. Ánh mắt cô càng thêm đồng cảm:
Nghề nghiệp nào cũng không dễ dàng, nhưng công việc của chúng ta tốt hơn nhiều so với nhiều người, có được thì sẽ có mất. Anh xem tôi này, tôi không thể thoải mái đi dạo trên phố, thậm chí muốn ngồi trong cửa hàng bánh ngọt, ăn một miếng bánh sô cô la Black Forest cũng không được, vì ăn rồi sẽ bị béo.
Cô ủ rũ nhún vai.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.