Chương 326: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (24)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 740 chữ
- 2022-02-06 08:32:54
Phong Quang tự nói với mình, cô là người lòng dạ sắt đá nhưng nét mặt của hắn làm người ta quá dễ động lòng. Cô vẫn không thể nào kiên quyết được, đành phải từ bỏ nguyên tắc của mình:
Có lẽ… có lẽ chờ đến khi chúng ta thân nhau hơn… có thể thơm một cái…
Vậy chúng ta bắt đầu thân nhau đi.
Đáy mắt u ám của An Ức quay trở lại vẻ sáng ngời. Hắn ôm chặt Phong Quang vào lòng, giọng nói dịu dàng không giấu được niềm vui trong lòng hắn, cũng làm cô sinh ra cảm giác mình được hắn vô cùng quan tâm. Phong Quang cảm thấy mệt mỏi, tự nhiên thấy rằng mình ngu mới đi sợ con ma này. Thoạt nhìn hắn không hề đáng sợ như những con ma trong phim kinh dị, hắn dịu dàng vô hại. Lúc nói chuyện với cô, mỗi lời nói đều bất giác mang theo sự dè dặt, vì sợ sẽ làm cô phản cảm, sợ cô sẽ đuổi hắn đi. Vì hình như hắn đã cô đơn quá lâu. Phong Quang không ngừng thầm nhắc nhở mình, hắn là mục tiêu của cô, cô không cần phải sợ hãi hắn. Hơn nữa không chỉ vậy, hắn đúng là có năng lực làm người ta mềm lòng. Phong Quang tự cổ vũ mình ôm lấy hắn. Động tác này làm hắn sững người một giây vì không dám tin, nhưng đầu mày hắn nhanh chóng thả lỏng để lộ nụ cười ấm áp, rõ ràng cực kỳ thỏa mãn. Cô nói như đã hoàn toàn bỏ cuộc:
Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu thân nhau hơn một chút.
Cô đã chuẩn bị xong xuôi để yêu đương với một con ma. Ừm, còn là một con ma rất đẹp trai. Vì vậy đến cuối cùng, Phong Quang và An Ức chui trong chăn. Đừng nghĩ linh tinh, bọn họ chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm rất trong sáng mà thôi. Hơn nữa Phong Quang cũng không chắc chắn, giữa người và ma, liệu có thể làm chuyện không thể nói đó không... Khụ, che mặt. An Ức khẽ nói:
Phong Quang, em cứ an tâm ngủ ngon, tôi sẽ bảo vệ em.
Chính vì có hắn ở đây nên cô mới không ngủ ngon nổi… Nhớ lại câu
Bây giờ chúng ta bắt đầu thân nhau hơn một chút
cô nói vừa nãy, có lẽ do hắn hiểu lầm, hoặc có lẽ lời nói có vấn đề. Tóm lại, hắn tưởng rằng hai người đắp chung một chiếc chăn có thể sưởi ấm có nhau… Có lẽ… cũng đồng nghĩa với cụm từ
thân nhau hơn chút.
Đáng tiếc, An Ức không phải là người bình thường, dù ở nơi ấm áp đến cỡ nào, cơ thể của hắn vẫn lạnh vô cùng. Bàn tay trong chăn được hắn nắm chặt, cô không nhịn được hỏi một câu:
Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ không?
Có thể.
Hắn mỉm cười:
Tay Phong Quang ấm lắm, tôi rất thích.
Nét mặt tươi cười của hắn hớp mất hồn cô. Cô thầm nghĩ hồng nhan bạc mệnh, trời ghét anh tài, một người đẹp trai nhường này sao có thể là ma chứ?
Nhưng tay anh vẫn lạnh.
Có phải em không thích…
Hắn do dự trong giây lát, hàng mày xinh đẹp hơi chau lại, nắm bàn tay cô thật chặt:
Nhưng… tôi vẫn không muốn buông tay em ra.
Đã ba giờ sáng rồi, cơn buồn ngủ tới muộn cuối cùng cũng ập tới. Cô không còn sức suy nghĩ nữa, bèn trả lời:
Vậy thì đừng buông, thật ra tay anh mát lạnh, nắm cũng rất thoải mái.
Nếu Phong Quang đã thích, vậy thì sau này Phong Quang chỉ có thể nắm tay tôi, không nắm tay người khác, được không?
Cô vốn nghĩ mình sẽ không ngủ được, nhưng nào ngờ giọng nói truyền cảm của hắn như mang theo lực thôi miên, cô khép hờ mắt, mơ mơ màng màng đáp:
Được…
Cô không gắng gượng nổi nữa chìm vào giấc nồng. An Ức hôn lên ấn đường của cô, thủ thỉ:
Phong Quang, chúng ta đã nói rồi đấy, sau này… em không thể chạm vào người đàn ông khác.
Đương nhiên, những người đàn ông khác cũng không thể chạm vào cô.