Chương 328: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (26)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 735 chữ
- 2022-02-06 08:32:55
Tôi…
Sắc mặt Lạc Thần Hi tái xanh, cô ta do dự rất lâu, nhìn trái ngó phải, thấy không có ai chú ý đến họ mới sợ hãi nói:
Tôi vừa gặp người… mà mấy ngày trước đứng cùng cô trước cửa phòng tôi… Người đó đi vào phòng thay đồ nam…
Chuyện bốc cháy cũng xảy ra sau khi người đó đi vào. Ngoài việc được sống lại ra, Lạc Thần Hi cũng chỉ là người bình thường. Cô ta cũng sợ những chuyện mà khoa học chưa thể giải thích được. Nếu có thể, cô ta cũng không muốn mắt mình có khả năng nhìn thấy mấy thứ đó. Bởi vậy cô ta chỉ có thể giả vờ làm người bình thường, chỉ cần không nhìn vào mấy thứ đó thì chúng cũng sẽ không đến tìm cô ta. Phong Quang sững sờ, không dám xác định hỏi lại lần nữa:
Cô chắc chắn là nhìn thấy anh ấy chứ?
Ừ, tôi không nhớ lầm đâu.
Dù sao khi nhìn thấy Phong Quang và con ma đó ôm ấp, con ma ấy đã tạo thành ấn tượng rất sâu với Lạc Thần Hi. Lạc Thần Hi tốt bụng nói tiếp:
Cô Hạ, người đàn ông đó… anh ta không phải là người, cô đừng nên qua lại gì với anh ta thì tốt hơn. Cô biết đấy, dù sao… dù sao chúng ta cũng không giống anh ta.
Biết Lạc Thần Hi có lòng tốt quan tâm đến mình, Phong Quang càng tăng thêm thiện cảm với cô ta, sắc mặt cũng hòa nhã hơn nhiều:
Cô yên tâm, tôi biết nên làm gì. Nhưng chuyện liên quan đến anh ấy, tôi hi vọng cô Lạc không kể lại với người khác.
Được, tôi sẽ không lắm lời đâu.
Dù có nói cũng không có ai tin cô ta, không chừng còn bị người ta bắt lại đưa tới bệnh viện tâm thần. Nói chuyện với Lạc Thần Hi xong, Phong Quang nhờ cô ta nói giúp với Liễu Hàn rằng cô về khách sạn trước, thật ra chỉ là mượn cớ mà thôi. Cô không kịp thay trang phục trên người, đi thẳng tới sân nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên, quả nhiên cô gặp được người mình cần tìm dưới gốc cây hòe. An Ức đứng dưới gốc cây hòe, hắn ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh xa xăm, chăm chú nhìn tổ chim ở trên cây. Tia nắng loang lổ rọi lên người hắn, cơ thể hắn như phủ một tấm lụa mỏng màu sắc ấm áp. Có gió thổi đến, hắn như đang trôi bồng bềnh giữa không trung, hắn cũng sẽ lẳng lặng biến mất khỏi thế giới này giống như tính cách yên tĩnh của mình. Vốn hắn chính là ma, nên cho dù đột nhiên biến mất cũng là chuyện bình thường, nhưng khi lơ đãng nhìn thấy Phong Quang, người như sắp tan thành sương mù lại nhoẻn miệng cười. Cô chính là lý do hắn lưu luyến thế giới này. Hắn dịu dàng nói:
Phong Quang, em đến tìm tôi ư?
Vẻ mặt cô đơn ấy lúc này có thêm sự vui mừng, vui mừng vì cô chủ động đến tìm hắn. Không hiểu sao, trong lòng Phong Quang bỗng thấy khó chịu, vốn định đến chất vấn hắn, nhưng khi nghe thấy tiếng
Phong Quang
hiền hòa, cô không thốt nổi một câu chất vấn nào.
Em muốn gặp anh nên tới đây…
Cô nói vòng vo, đi đến gần hắn, rồi lại ngượng ngùng hỏi:
Anh đứng đây làm gì thế?
Anh đang nhìn con chim non trên cây.
Hắn rất tự nhiên nắm lấy tay cô, hôn lên ấn đường cô. Nhìn cô ngẩn ngơ nhưng không phản cảm, ánh mắt tràn ngập tình cảm của hắn càng đậm thêm, có thể làm người khác đắm chìm. Gương mặt Phong Quang đỏ bừng:
Chim non có gì hay để xem?
Cô biết lúc hắn buồn chán sẽ tìm việc buồn chán hơn để làm, cũng chính vì vậy mà cô không thể kìm nén được cảm thấy thương hắn.
Em nhìn xem, chú chim non đó sắp rơi khỏi tổ rồi, nó không biết bay, rơi xuống đất có lẽ sẽ chết.
Khi nói, nét mặt hắn vẫn thản nhiên không hề chứa đựng chút thương xót nào.