Chương 330: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (28)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 789 chữ
- 2022-02-06 08:32:55
Đoàn làm phim
Cổ thành di mộng
trải qua vô vàn gian nan, mỗi lần bắt đầu quay thì lại xảy ra chuyện, đến bây giờ không hề có chút tiến triển nào. Còn hai người Phong Quang và Ngu Thuật đều có lịch trình, dù Khâu Lương có là người theo chủ nghĩa vô thần đi chăng nữa thì cũng thấy sốt ruột. Liễu Hàn lại yêu cầu Khâu Lương đổi địa điểm quay phim. Chị ta không rảnh quan tâm đến Phong Quang nên Phong Quang có cơ hội lén lút chuồn đi. Cô đội mũ và đeo kính râm, che khuất đi gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của mình, nhìn mình trong gương, cô hài lòng gật đầu.
Phong Quang sao phải ăn mặc thế này?
Nghe thấy giọng nói dễ nghe vang lên sau lưng, Phong Quang giật mình thót tim. Cô quay đầu nhìn An Ức, sau đó tháo kính râm xuống thở phào một hơi:
An Ức, lần sau anh có thể đừng đột ngột nói chuyện sau lưng em không? Em sợ lắm đấy.
Xin lỗi…
An Ức muốn ôm cô, nhưng nghe thấy cô có vẻ như đang trách cứ, hắn do dự không bước tới. Hắn cẩn thận dè dặt như vậy làm người ta không đành lòng. Phong Quang thở dài thườn thượt, vì cô nhận ra mình không hề có sức kháng cự với anh chàng ma này. Cô đi tới, chủ động ôm lấy hắn, đầu vùi vào lồng ngực hắn. Quả nhiên, cô không nghe thấy tiếng tim đập. Vì cô chủ động nên An Ức ngẩn người, đôi mắt đen tuyền trong suốt của hắn sáng ngời. Hắn dùng một tay ôm eo cô, tay kia nhẹ nhàng xoa lưng cô. Hắn cúi đầu, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, thỏa mãn hạnh phúc ngửi mùi hương chỉ có duy nhất trên cơ thể cô. Dù không nói gì, nhưng mỗi động tác ôm ấp đều rất lâu, hơn nữa họ cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp bịn rịn trong im lặng. Phong Quang bỗng thấy tự bội phục chính mình. Dù đến bây giờ cô vẫn sợ ma nhưng hôm nay cô đã chủ động ôm một con ma, không hiểu sao còn cảm thấy ngọt ngào. Cô đã có đáp án, cô sợ ma nhưng chỉ là không sợ hắn mà thôi. Yên lặng rất lâu, khi cô sắp ngủ thiếp đi trong lòng hắn thì chợt nhớ ra một chuyện. Cô ngẩng đầu định hỏi hắn nhưng lúc này hắn đang cúi đầu, vì vậy khi cô ngước đầu lên, hai gương mặt cách nhau rất gần, môi của hai người cũng thiếu chút nữa là chạm vào nhau. Hắn chăm chú nhìn cô không hề chớp mắt, do dự không động đậy, dường như đang chờ cô đáp lại. Trong mắt An Ức phản chiếu bóng hình cô như phản chiếu toàn bộ thế giới của riêng mình. Tim Phong Quang nóng rần, cô kiễng chân, hôn lên môi hắn. Hắn không nhịn được run lên nhưng nhanh chóng vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng vẽ lên viền môi cô. Hắn vẫn cảm thấy không thỏa mãn, chiếc lưỡi linh hoạt trượt vào khoang miệng, tìm kiếm cánh lưỡi thơm ngát của cô, triền miên dây dưa, càn quét từng ngóc ngách, chiếm trọn mỗi tấc không khí bên trong. Phong Quang không ngờ kỹ thuật hôn của người đàn ông này lại tốt đến vậy, làm cô cảm thấy hối hận vì mình đã quá xúc động. Cô nhận ra bản thân mình dần dần mềm nhũn nhưng An Ức không có ý định kết thúc. Một tay hắn đặt trên đùi cô, từ từ trượt vào trong váy của cô. Lý trí của Phong Quang quay trở lại trong phút chốc, cô đè bàn tay đang làm loạn của hắn lại, tay kia đẩy ngực hắn ra, nói đứt quãng:
An Ức… dừng, dừng lại.
Mắt An Ức mê man, cũng vì vậy mà ánh mắt dịu dàng ấy trở nên quyến rũ hơn. Hắn không hiểu, không hiểu tại sao cô chủ động ngẩng đầu lên nhưng lại muốn dừng lại? Phong Quang không thể không nghĩ, rốt cuộc mình đã trêu chọc phải anh chàng thế nào vậy? Hắn giống như… độc dược làm cô không thể chối từ. Đã không thể chối từ, vậy thì không chối từ nữa. Cô kéo tay hắn đến bên giường, đẩy mạnh hắn xuống giường. Sau đó, cô ngồi lên eo hắn, khom người cúi đầu, khẽ thì thầm vào tai hắn:
An Ức, chúng ta hãy làm mối quan hệ này gần gũi hơn đi.