Chương 339: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (37)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 805 chữ
- 2022-02-06 08:32:56
Lần thứ ba khai máy
Cổ thành di mộng
cuối cùng cũng tới. Với kinh nghiệm của hai lần trước, lần khai máy này, tất cả mọi người đều chuẩn bị kĩ càng. Khâu Lương tràn đầy sự tự tin, vì từ trước đến giờ anh ta không tin vào yêu ma quỷ quái. Cùng một viện, cùng một hoa hải đường, cùng một diễn viên. Sau khi đọc xong lời thoại, Ngu Thuật từ từ giơ tay lên. Đột nhiên ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm, bàn tay không đặt lên gương mặt của Phong Quang, thay vào đó, anh ta kéo tay Phong Quang bước sang bên cạnh. Một cái cây hải đường bỗng nhiên đổ sầm xuống vị trí đứng ban đầu của họ. Khi tất cả mọi người vẫn chưa hoàn hồn thì toàn bộ những cây trong sân liên tiếp đổ xuống, chậu hoa đặt bên chân tường đồng loạt nổ vỡ. Cùng với âm thanh dữ dội liên tiếp vang lên, bàn đá trước mặt Phong Quang và Ngu Thuật bị nứt toác. Những viên đá văng tung tóe đến chỗ họ với sức mạnh cực lớn và tốc độ cực nhanh. Ngu Thuật phản ứng rất nhanh quay lưng lại che cho Phong Quang, toàn bộ viên đá đó đâm vào lưng anh ta, trên chiếc áo dài màu trắng loang lổ vết máu. Không biết ai đã hét lên, làm mọi người sợ hãi hoảng loạn, nháo nhào cả lên. Phong Quang lúng túng không biết làm như thế nào, cô ngơ ngác gọi:
Ngu Thuật…
Dường như Ngu Thuật không bị làm sao
Cô Hạ, giờ cô đã tin giác quan thứ sáu của tôi thực sự rất mạnh chưa?
Anh… Tôi…
Cô không nói lên lời, vì nhận ra ánh mắt Ngu Thuật đang nhìn phía sau cô. Ngu Thuật đưa ngón trỏ lên môi:
Anh ta đang ở ngay sau lưng cô đấy.
Cả người cô cứng đờ. Anh ta lại kinh ngạc:
Không đúng, sau lại có hai người vậy?
Hai người á… Phong Quang lấy hết can đảm quay đầu lại, thấy cách đó không xa, dưới mái hiên có hai người đàn ông đang đứng đó. Họ một đen một trắng, một người thì âm u kỳ quái, một người thì tao nhã lịch thiệp, hai người không nhìn nhau nhưng không hẹn mà cùng nhìn cô, họ tạo thành thế cục đối đầu nhau. Lúc này người đại diện của Ngu Thuật đi tới, anh ta nói đầy lo lắng:
Chúng ta mau đến bệnh viện thôi, cậu còn rất nhiều lịch trình đó, không thể để bị thương được.
Trước khi bị người đại diện kéo đi, Ngu Thuật còn cười nói với Phong Quang:
Sức phá hủy lần này còn lớn hơn so với hai lần trước, hơn nữa nhìn phạm vi ảnh hưởng, chắc chắn cô Hạ cũng là mục tiêu, vẫn là câu nói đó, cô tự cầu phúc cho mình đi.
Trong lòng Phong Quang hỗn tạp đủ loại cảm xúc. Trong tâm trạng phức tạp đó, cô đột nhiên tức giận, dựa vào cái gì mà chỉ vì một chấp niệm không hiểu ra sao của A với cô mà khiến cô phải chịu đựng những mối nguy hiểm này. Giữa họ không có thù giết cha, càng không có hận cướp vợ, chỉ vì sự mê đắm của bản thân hắn ta mà cô phải chịu sự uy hiếp, ngay cả khi chết hắn ta cũng không buông tha cho cô. Có chuyện bực bội đến vậy sao?
Phong Quang, chúng ta về khách sạn trước đã.
Phong Quang hất tay Liễu Hàn ra, cô bình tĩnh nói:
Chị Hàn Hàn, chị đợi em ở cổng nhé, em có mấy việc phải xử lý.
Có việc gì thế…
Chị không cần quan tâm đâu, em đảm bảo với chị, em sẽ quay trở lại nhanh thôi.
Phong Quang thấy A đã rời khỏi sân, An Ức quay đầu nhìn cô một cái cũng đi theo A ra ngoài. Cô sốt ruột, bỏ Liễu Hàn ở lại rồi chạy theo A. Tới mảnh sân có cây hòe, dưới gốc cây cô nhìn thấy bóng dáng đó, cũng là hình bóng gầy gò quen thuộc, nhưng có điều hắn ta không phải An Ức, hắn ta là A, là người đã gửi thư cho cô. Phong Quang bắt đầu thấy khâm phục chính mình. Trước đây rõ ràng cô sợ nhất mấy thứ này nhưng bây giờ cô lại chủ động đến đến bên cạnh một con ma, mà còn là một ác quỷ.
Anh A…
Tay cô nắm chặt góc váy, ngữ khí kiên định khó thấy:
Chúng ta nói chuyện một lát về việc anh muốn đưa tôi xuống địa ngục đi.