Chương 345: Cua đổ hồn ma mất trí nhớ (43)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 835 chữ
- 2022-02-06 08:32:57
Hắn ta dường như rất đau lòng:
Xem ra, Phong Quang thật sự rất thích An Ức.
Vậy thì đã sao?
Hắn ta khẽ cười một tiếng:
Phong Quang em biết tôi vừa thích em vừa muốn giết em. Vậy em có biết, An Ức anh ta cũng là người giống như tôi không?
Anh đang nói lung tung gì vậy?
Phong Quang ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm đen kịt của hắn, bất giác quên cả phản ứng.
Mi mắt hắn rũ xuống, từ tốn nói:
Phong Quang, có rất nhiều chuyện, đều sẽ vì nhận thức khác nhau của mỗi người mà cảm thấy giữa họ vốn chẳng chút gì giống nhau. Ví dụ như bây giờ, cho dù em nhìn thấy tướng mạo của tôi, em vốn cũng sẽ chẳng nghĩ gì, nhưng nếu tôi nói cho em biết, tôi có một gương mặt giống hệt với An Ức thì sao?
Cùng lúc câu nói cuối cùng kết thúc, hai mắt của Phong Quang cũng mở to lên, trong đáy mắt cô, phản chiếu một hình bóng, chính là một người có gương mặt giống hệt An Ức.
Quả nhiên, em cũng có chướng ngại về nhận thức.
Hắn ta mỉm cười, cúi đầu hôn lên khóe mắt đang mở to vì kinh ngạc của cô.
Không thể nào…
Đầu óc Phong Quang chợt trống rỗng:
Chuyện này sao có thể chứ… là anh… anh đã biến thành dáng vẻ của An Ức…
Tôi không có bản lĩnh này đâu. Phong Quang, tôi và An Ức mà em nói, vốn dĩ đã có ngoại hình giống hệt nhau, bất luận là gương mặt, hay tính cách, chúng tôi đều giống hệt nhau. Điểm khác biệt chỉ là, nhận thức của chúng tôi không giống nhau mà thôi.
Không phải cô không nhớ được mặt người, chỉ là khi cô nhận định chắc chắn hai người này vốn không phải là cùng một người thì cô sẽ vô thức liên tưởng ra rằng gương mặt của hai người này cũng hoàn toàn chẳng có điểm gì giống nhau. Trừ khi có người nói với cô, hai người này có gương mặt giống hệt nhau, phá vỡ nhận định tư duy của cô trước đó. Cô có chướng ngại nhận thức phi điển hình. Đây chính là hiện thực mà ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.
Không… Chuyện này vẫn không thể nào, sao anh có thể có gương mặt giống hệt An Ức chứ? Chuyện này không có lý nào… Trừ khi, trừ khi hai người là anh em song sinh…
Em sai rồi, tôi và hắn giống hệt nhau, không phải vì chúng tôi là anh em song sinh, mà là vì hắn chính là tôi, tôi chính là hắn.
Nhìn thấy gương mặt nhỏ kinh ngạc đến mức không còn chút biểu cảm, cuối cùng hắn ta vẫn không kiềm được đưa tay lên, dịu dàng vuốt ve đôi má xinh đẹp của cô, dịu giọng nói:
Em phải hiểu một chuyện, tôi muốn giết em nhiều đến nhường nào thì cũng yêu em nhiều đến nhường ấy. Hắn yêu em nhiều thế nào thì cũng muốn giết em nhiều thế ấy. Chúng tôi giống nhau nhưng lại không giống nhau.
Cô nắm chặt vạt áo của hắn ta:
Tôi không hiểu… rốt cuộc những lời anh nói là có ý gì?
Dáng vẻ khủng hoảng bất an của cô đáng thương đến cực độ, hắn ta khó khăn kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của cô, đem hết mọi chuyện kể ra thật tỉ mỉ:
Kể từ ngày tôi chết đi, linh hồn của chúng tôi đã chia thành hai nửa. Tôi kế thừa phần ký ức và tình cảm muốn giết em, còn hắn thì mất đi ký ức nhưng lại có một phần tình cảm yêu em. Nhưng, Phong Quang em phải hiểu, vì yêu em nên tôi mới muốn kéo em cùng rời khỏi thế giới này. Tình yêu mà hắn dành cho em sẽ tăng lên từng ngày, vậy nguyện vọng hắn muốn giết em cũng sẽ dần mãnh liệt hơn. Tôi tồn tại vì muốn giết em. Khi hắn có tâm nguyện muốn giết em, sức mạnh của tôi sẽ bị hắn cướp đi từng chút từng chút một, thậm chí, cuối cùng là tan biến.
Anh, anh sẽ chết sao…
Cô không kìm được siết chặt bàn tay đang nắm lấy vạt áo của hắn ta, mu bàn tay lộ ra cả gân xanh.
Không phải chết.
Hắn ta lại dùng biểu cảm thỏa mãn hít thật sâu mùi hương ngọt ngào trên người cô:
Em xem, em cũng rất quan tâm đến tôi.
Bây giờ không phải lúc nói chuyện này! Anh đã sắp phải chết rồi!
Yên tâm, tôi sẽ không chết, chỉ là từ từ bị hắn hấp thụ mà thôi. Đầu tiên là ý định muốn giết em, sau đó là những ký ức trước đây, cuối cùng chúng tôi sẽ trở thành một thể hoàn chỉnh.