Chương 357: Cua đổ hồn ma mất trí nhớ (55)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 796 chữ
- 2022-02-06 08:32:58
Phong Quang không nói gì, Ôn Quỳnh xem như im lặng là đồng ý. Hắn bước đến, quỳ xuống trước mặt cô, nâng bàn chân của cô lên, cảm nhận thấy cô có một chút cứng đờ, cũng cảm nhận thấy rất nhanh cô đã bắt đầu thả lỏng hơn.
Hắn tỉ mỉ rút khăn tay ra lau sạch số đất cát dính trên chân cô, tiếp đó dịu dàng cẩn thận đưa chân cô vào trong đôi giày trắng dễ chịu. Đợi sau khi đi giày cho Phong Quang xong, hắn ngẩng đầu lên nói:
Phong Quang, giày có thoải mái không?
Trong đôi mắt xinh đẹp đó của hắn chan chứa tình ý miên man, có thể mê hoặc bất kỳ cô gái nào.
Phong Quang có thể nhìn thấy, bản thân cô là duy nhất trong mắt hắn.
Dường như rất lâu, rất lâu trước đây, cũng từng có một người đàn ông làm thế với cô. Cô đi đôi giày trắng mà hắn mua, giá không hề đắt nhưng rất vừa chân, cũng rất thoải mái.
Trong đầu Phong Quang có chút ngỡ ngàng, cô cũng quỳ xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, sau khi lặng nhìn hắn rất lâu, rất lâu, đột nhiên cô lên tiếng:
Ôn Quỳnh, rốt cuộc anh là một chàng trai thế nào?
Có lẽ còn đáng sợ hơn cả Tiết Nhiễm nhưng cũng có thể lại đơn thuần hơn Tiết Nhiễm, cô không hiểu nên mới hoài nghi.
Tôi sẽ trở thành người mà Phong Quang muốn tôi trở thành.
Câu nói này, bản thân anh có tin không?
Hắn lắc đầu, lại mỉm cười nói:
Chỉ cần Phong Quang bằng lòng thử tin tôi là đủ.
Nhưng, tôi không dám tin anh nữa.
Ánh mắt Ôn Quỳnh trở nên u ám:
Phong Quang không tin tôi cũng không sao. Ngoài tôi ra, Phong Quang sẽ không thể yêu người đàn ông nào khác.
Cô định cười lạnh châm chọc vài câu nhưng cô không cười nổi:
Anh lấy đâu ra tự tin đó vậy?
Trên đời này, sẽ không có ai yêu em hơn tôi.
Hai người hoàn toàn không để tâm đến những người xung quanh, còn không ngừng nói những lời tình cảm ngọt ngào. Những người có thể xem như bóng đèn ở đó, ngoại trừ Ngu Thuật với vẻ mặt hiếu kỳ như đang xem kịch hay ra, những người khác đều có chút lúng túng. Nhưng hai đương sự đó vốn chẳng hề để tâm đến bọn họ.
Cặp đôi đang chìm đắm trong thế giới của mình, Phong Quang và Ôn Quỳnh có một nét giống nhau đến kỳ lạ.
Phong Quang khó lòng tin được. Trước đó, cô đã nghĩ rằng nếu có gặp lại hắn, có lẽ cô sẽ chọn trốn tránh hoặc sẽ chọn cách xem hắn là một người xa lạ. Nhưng đến giờ, cô lại bình tĩnh hòa nhã đến kỳ lạ:
Ôn Quỳnh, nếu chính vào hôm nay, anh chết đi, anh biến thành ma, có phải anh vẫn sẽ... vẫn lựa chọn kéo tôi cùng xuống địa ngục?
Tôi không biết.
Ôn Quỳnh nói:
Tôi sợ phải mất em. Em nói muốn tiếp tục sống tiếp, vậy tôi cũng sẽ nỗ lực sống tiếp. Phong Quang nói tình cảm của chúng ta không ngang bằng, chuyện này cũng không sao, tôi sẽ cố gắng để Phong Quang thích tôi nhiều hơn một chút, không cần đến bước phải hi sinh tính mạng, chỉ cần có thể... tiếp nhận tôi, ở lại bên cạnh tôi là được.
Nếu tôi không yêu anh nữa thì sao?
Ôn Quỳnh vẫn nở nụ cười hờ hững:
Phong Quang không yêu tôi, cũng là lỗi của tôi, không liên quan đến Phong Quang. Tôi sẽ chọn cách trừng phạt bản thân, chứ sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi giam cầm em.
Phong Quang không hỏi hắn sẽ trừng phạt bản thân như thế nào, vì trực giác cho cô biết, đây chắc chắn không phải là một chuyện tốt.
Ánh mắt của cô lấp lánh, có một thanh âm như lý trí đang sụp đổ. Cô nghiêng đầu, nhìn hắn chăm chú bằng ánh mắt trống rỗng:
Nếu đến một ngày tôi mất đi hứng thú với anh, vậy anh có thể tự kết thúc sinh mạng của mình không? Hơn nữa còn phải đảm bảo, cho dù biến thành ma, cũng không được đến gần tôi nữa.
Cô nghe thấy trong đầu mình vang lên cảnh báo giá trị hắc hóa vượt quá giới hạn. Nhưng bất ngờ, người có giá trị hắc hóa tăng cao đó chính là Phong Quang.
Tiếng cảnh báo trong đầu càng mạnh hơn, nhưng dường như cô lại không hề nghe thấy. Lúc này cô chỉ dùng vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt vô thần, lặng lẽ chuyên chú nhìn hắn.