Chương 364: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (2)


Huyền Môn đã tồn tại cả nghìn năm, từ xưa tới nay cùng với Côn Luân, Tiểu Tuế Phong xưng danh trụ cột vững vàng trong các môn phái tu tiên. Mà ở trong đó, Huyền Môn là môn phái có thế lực lớn nhất, cũng là môn phái mà những người muốn tu tiên phi thăng càng mong ước được gia nhập nhất. Có điều rất đáng tiếc, bất luận là Côn Luân, Tiểu Tuế Phong hay là Huyền Môn, ngưỡng cửa thu nhận đồ đệ đều vô cùng nghiêm ngặt.

Người có mưu tính bất chính không nhận, hạng người ham sống sợ chết không nhận, người không có thiên phú cũng không nhận.

Chỉ với ba quy tắc này thôi, không biết đã chặn bao nhiêu người ở ngoài cửa rồi.

Những năm gần đây, Ma đạo hành động ngày càng điên cuồng ngang ngược hơn, đã có không ít môn phái nhỏ bị tiêu diệt. Rất nhiều môn phái có xu hướng mở rộng thêm thế lực để vượt qua Huyền Môn, nhất thời khiến lòng người hoang mang.

Càng ngày càng nhiều người bắt đầu yên lặng chờ đợi động tĩnh của Huyền Môn.

Mà bây giờ, Huyền Môn lại truyền ra một tin tức lớn. Môn chủ Huyền Thanh Tử đã truyền Hàn Uyên Kiếm xưa nay chỉ truyền cho chưởng môn nhân đời tiếp theo cho nhị đệ tử của ông ấy. Nói về nhị đệ tử này, từ khi gia nhập Huyền Môn tới nay, mới năm tuổi đã bắt đầu kỳ Trúc Cơ, mười bốn tuổi đã đến kỳ Kim Đan, mà mấy ngày trước lại truyền ra tin tức nhị đệ tử vừa tròn mười lăm tuổi đã qua kỳ Kim Đan đó bắt đầu tiến vào kỳ Nguyên Anh. Giới tu tiên bắt đầu xôn xao.

Phải biết kỳ Kim Đan đối với một người tu tiên mà nói chính là một ranh giới khó mà vượt qua được. Có vài người cả đời cũng chỉ có thể đến kỳ Kim Đan nhưng không thể vượt qua ranh giới ấy, thế mà người trẻ tuổi như vậy lại có thể đạt đến kỳ Nguyên Anh. Đây là chuyện vô cùng hiếm thấy trong mấy nghìn năm nay. Cũng vì vậy mà tất cả mọi người đều coi vị thiên tài của Huyền Môn này là người trẻ tuổi nhất có thể phi thăng.

Nếu nói nhị đệ tử có thiên phú hiếm thấy này trở thành người được chọn để làm chưởng môn nhân đời tiếp theo cũng dễ hiểu, nhưng người đó lại là nữ nhân.

Là nữ nhân, vậy chính là phận đàn bà con gái, cũng có nghĩa khó gánh trọng trách. Cho dù đây là một thế giới tiên hiệp thì vẫn tồn tại loại tư tưởng phổ biến này.

Người Huyền Môn mỗi lần nghe thấy lời chê trách đại sư tỷ đều không nhịn được muốn ra tay dạy dỗ những kẻ nói năng không lễ độ kia, còn muốn để lại một câu:
Các người chính là ghen tị với thiên phú của đại sư tỷ nhà chúng ta!


Đại sư tỷ của Huyền Môn, tính tình lạnh lùng xuất trần, không thích nói chuyện, nhưng đối với các sư đệ sư muội thì đều dịu dàng, khiêm tốn, hết sức bảo vệ. Lại vì cô có thiên phú nhưng chưa bao giờ cậy tài khinh người, dung mạo xinh đẹp cho nên cô vẫn luôn là sự tồn tại mà các đệ tử của Huyền Môn sùng bái còn xa mới với tới.

Ở Huyền Môn, danh vọng của cô không thấp hơn bất cứ trưởng lão nào. Độ nổi tiếng của cô đương nhiên cũng sẽ không thấp hơn đại sư huynh khôi ngô phóng khoáng kia. Tất cả những thứ này cộng lại, ở trong mắt người Huyền Môn, cô giống như một vị thần đứng trong mây, là một vị thần không thể bị bất cứ ai xâm phạm.

Chỗ ở của đại sư tỷ là đỉnh Hạo Miểu, nơi này là chỗ cao nhất, cũng là nơi linh khí dồi dào nhất của Huyền Môn. Từ lúc cô còn rất nhỏ, Huyền Thanh Tử đã để cô ở nơi phong cảnh đẹp nhất này rồi, không có ai dám có ý kiến gì, bởi vì không có ai dám chắc mình có thể hơn được cô.

Hôm nay, đại sư tỷ cũng đứng ở đỉnh núi, áo trắng tung bay nghênh ngang đón gió, tóc đen khẽ bay lên, khuôn mặt tuyệt đẹp, dùng góc độ bốn mươi lăm độ kinh điển hướng về phía bầu trời trong vắt xanh thẳm. Cô nhắm hai mắt lại, thần thái trong trẻo lạnh lùng không thể mạo phạm, góc nghiêng hoàn mỹ càng làm người ta nhìn không chớp mắt. Cô gái thanh cao thoát như vậy, cho dù ở chốn bồng lai tiên cảnh, cũng là hiếm thấy.

Lê Khanh bị kéo đến xem đại sư tỷ, nàng ta chống cằm nấp ở trong góc, sùng bái nói:
Chắc chắn là đại sư tỷ lại đang suy nghĩ làm sao để đột phá nút thắt tu vi rồi, không hổ là đại sư tỷ, vĩnh viễn đều cố gắng tu luyện.



Đúng thế, đúng thế, đệ nghe nói lần trước đại sư tỷ cũng như vậy, lĩnh hội được ngay lúc nhắm mắt, thần thức thăng hoa, lập tức đến kỳ Nguyên Anh đấy.
Văn Đông cũng cảm thán.

Lê Khanh và Văn Đông đều là đệ tử của trưởng lão Giới Luật.

Lê Khanh nghe sư đệ đồng môn nói vậy, lại phiền muộn thở dài:
Ôi, người như đại sư tỷ, ta vĩnh viễn chẳng có cách nào đuổi kịp được.


Hai người họ nhìn trộm rất lâu, cho đến lúc mặt trời xuống núi mới rời đi.

Sau khi bọn họ đi không lâu, nữ tử cao ngạo lạnh lùng mở mắt ra, khẽ gật đầu:
Ừm, hôm nay ăn thịt kho tàu đi.


Không có ai biết, đại sư tỷ bọn họ nhìn như có năng khiếu bẩm sinh, mỗi lần đều không nói gì mà bày ra khí phách lạnh lùng ngộ đạo đó, thật ra là đang suy nghĩ hôm nay phải ăn gì.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.