Chương 374: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (12)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 762 chữ
- 2022-02-06 08:33:01
Đúng thế, vô cùng thích.
Phong Quang xoắn xuýt:
Nhưng ta cảm thấy kỳ quái, sao ta lại thích đứa bé đó như vậy cơ chứ?
Tuy ta cũng không hiểu, nhưng có lẽ, các cô nương đều thích những gì đáng yêu, giống như sư muội của ta thích cún con, mèo con ấy, cô nương đương nhiên sẽ thích trẻ con đáng yêu rồi.
Ta hiểu ý huynh nói, chính là tình mẹ đại phát.
Phong Quang sờ cằm trêu chọc:
Không tệ nha, đến tiểu sư muội của huynh thích cái gì huynh cũng đều biết cả, còn nói giữa hai người không có gì.
Hắn ho khẽ:
Khụ… cô nương thận trọng lời nói.
Sợ cái gì, bên chỗ ta chỉ có một mình ta thôi, bên chỗ huynh cũng không có người khác chứ?
Chỉ có một mình ta.
Vậy không phải là được rồi sao. Con người ấy mà, có thể biết rõ ràng mình thích cái gì cũng là một chuyện đáng để vui mừng rồi, nếu đã thích vậy thì cố lên, đừng có để lỡ.
Nghe cô nương nói, hình như cô có chút hoang mang?
Ta có thể có cái gì mà hoang mang chứ, chẳng qua chỉ là nói ra cảm xúc trong lòng mà thôi. Ta và huynh không giống nhau, ta là có nhân duyên trời định rồi, từ lúc bắt đầu, ta đã biết nam nhân ta đang đợi là ai rồi.
Nhân duyên trời định?
Đúng thế.
Phong Quang lười đứng, biến ra một cái ghế mây. Cô nằm ở trên ghế mây, nhìn bầu trời mây trắng nhẹ bay, lười biếng nói:
Ta đang đợi một nam nhân tên là Sở Du, ở tương lai, nam nhân đó sẽ trở thành trượng phu của ta.
Lời nói của cô tràn đầy tự tin, không lo lắng có chút sai khác nào.
Bên kia kiếm Hàn Uyên, nam nhân đó im lặng rất rất lâu.
Phong Quang nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Uyên Kiếm:
Phương Việt, huynh rời đi rồi à?
Một lát sau, bên kia trả lời:
Ta vẫn ở đây.
Vậy sao đột nhiên huynh lại im lặng thế?
Ta chỉ là nghi ngờ, vì sao cô nương lại nói cái người tên Sở Du đó là nhân duyên trời định của cô thôi?
Giọng hắn dịu dàng, cũng thật sự mang theo chút không rõ.
Đó là bởi vì ta từng nhìn qua gương tam sinh rồi.
Câu này là cô bịa ra, Sở Du là nhân duyên trời định của cô, đương nhiên là bởi vì mục tiêu nhiệm vụ của cô là Sở Du rồi.
Phương Việt lại dừng lại một lúc:
Có lẽ, cái người tên Sở Du đó sẽ không thích cô nương đâu.
Không thích cũng không sao, ta cố gắng tu luyện đến kỳ Nguyên Anh không phải là vì nói đạo lý với hắn, nếu như hắn không thích ta, vậy ta sẽ trói hắn lại ngủ rồi nói, tục ngữ nói, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà.
Cô nương… thật quyết đoán.
Hình như hắn nghĩ rất lâu mới kìm nén ra được một câu khen ngợi.
Phong Quang cười hì hì một tiếng:
Loại chuyện tình cảm ấy mà, chính là không thể do dự thiếu quyết đoán được, đã nhắm được rồi, vậy thì phải nhanh chóng ra tay, chúng ta nên ôm một loại tâm thái như vậy. Cho dù người đó không thích huynh, huynh cũng phải làm cho người đó yêu cơ thể của huynh, như vậy người đó sẽ không nỡ rời đi.
Thật ra lời này là cô ỷ vào người đối diện không thể biết cô nên mới muốn chém thế nào thì chém.
Hắn im lặng một lát:
Phương Việt thụ giáo.
Chuyện sau này cũng sẽ chứng minh, hắn thật sự thụ giáo rồi.
Đáng tiếc bây giờ Phong Quang vẫn không rõ cái gì gọi là họa từ miệng mà ra, cô tiếp tục truyền thụ mấy cái tư tưởng xiêu vẹo trong văn đồi truỵ cô đã từng đọc kia:
Ta nói với huynh này, nữ nhân đều thích nam nhân dịu dàng bá đạo. Bình thường sống chung với nhau vô cùng dịu dàng, lúc ở trên giường hắn phải vô cùng bá đạo. Đối xử với người yêu như ánh nắng ấm áp mùa xuân, đối xử với những người phụ nữ khác quyết đoán vô tình, như gió thu cuốn lá rụng. Bất luận là nữ nhân nào, sau khi biết địa vị của mình ở trong lòng đối phương là đặc biệt, đều sẽ không khống chế được mà động lòng.
…Vậy sao?