Chương 386: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (24)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 721 chữ
- 2022-02-06 08:33:02
Lời Phong Quang nói, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.
Ừm… nhớ là tốt.
Phong Quang không được tự nhiên sờ gương mặt hơi nóng lên của mình, chuyện gì thế này? Cô đây đọc qua vô số sách bậy bạ, gặp qua vô số mỹ nam, sao lại bị dăm ba câu của nam nhân này làm cho tim đập loạn nhịp, mặt đỏ lên chứ?
Nếu nói hắn đang chọc ghẹo cô, nhưng hắn từng nói sẽ không có tư tình nhi nữ, muốn một lòng hướng đạo, nếu nói không phải hắn đang chọc ghẹo cô, hắn lại dùng giọng nói dịu dàng như vậy nói chuyện với cô, còn nói… còn nói sẽ ghi nhớ lời cô vào lòng.
Xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng Phong Quang kết luận, nam nhân chính trực như hắn, tuyệt đối không thể nào trêu gái được.
Phương Việt hỏi:
Sao muội không nói gì?
Ta chỉ là… nghĩ đến một số chuyện.
Trước đây đều là cô hỏi tại sao huynh không nói gì, bây giờ tình hình đổi ngược lại rồi, đúng là hết sức vi diệu.
Phương Việt đột nhiên hỏi:
Là đang nghĩ đến chuyện đệ tử của phái Côn Luân cầu thân à?
Cô ngẩn ra:
Hả?
Hôm đó ta nghe thấy muội nói chuyện với sư muội của muội, đại đệ tử của phái Côn Luân cầu thân với muội.
À.. hắn ấy hả?
Phong Quang thuận miệng nói:
Ta không có hứng thú với hắn.
Vậy thì tốt.
Tốt chỗ nào?
Hắn nghiêm trang nói:
Người tu đạo, xưa nay có không ít người đi tìm người có tu vi cao thâm để kết thành đôi, phần lớn trong số đó, mục đích đều chỉ là nâng cao tu vi.
Chính là song tu, ta biết.
Phong Quang lại nghi ngờ chớp mắt:
Không đúng nha, không phải là huynh không có hứng thú với tình yêu nam nữ à, sao lại hiểu loại chuyện song tu này thế?
…Trong sách ở Tàng Thư Các có nói đến.
Ồ ~ sách trong Tàng Thư Các chúng ta còn giới thiệu những thứ tà môn ngoại đạo này à, he he he, lần sau ta sẽ đi xem xem.
Giọng hắn lạnh lùng cứng rắn hơn:
Phong Quang!
Phong Quang khựng lại, khó hiểu có chút kinh sợ:
Huynh đừng giận… ta đùa thôi, ta cũng không định đi xem thật mà.
Cho dù cô xem, hắn cũng không biết, he he.
Những thứ tà môn ngoại đạo kia, Phong Quang không nên động vào thì hơn.
Ồ.
Cô nhét một quả ô mai vào miệng, thái độ qua loa lấy lệ.
Trong giọng nói của hắn lộ ra chút không biết làm sao:
Muội giận rồi à?
Cô tiếp tục qua loa lấy lệ:
Không.
Đúng là giận rồi.
Ta nói không là không.
Hắn khẽ nói:
Muốn ta làm thế nào muội mới có thể hết giận?
Chúng ta lại không ở cùng một thế giới, huynh làm thế nào cũng không có cách nào làm cho ta hết giận được.
Hắn im lặng.
Phong Quang cảm thấy mình nói sai rồi, cho dù cô cảm thấy mình nói lời này không sai, nhưng lời nói của cô quá thẳng thừng…. hình như, hình như làm tổn thương hắn rồi?
Không đúng nha, một đại nam nhân như hắn, cô mới nói mấy câu mà thôi, làm sao mà tổn thương đến hắn được?
Trong đầu cô oán trách ngập trời nhưng ngoài miệng đã không suy nghĩ nói:
Phương Việt, chỗ huynh cũng có một nơi gọi là đỉnh Hạo Miểu à?
Hắn trả lời:
Có.
Đợi lần sau gặp lại, huynh đưa ta đến chỗ đó xem nhé, ta muốn biết đỉnh Hạo Miểu chỗ các huynh có khác gì với chỗ ta ở không.
Phương Việt dịu dàng đáp lời:
Được.
Vậy chúng ta đã hẹn rồi đấy nhé.
Cho dù bọn họ đều hiểu, cái gọi là
lần sau gặp lại
không biết có thể tồn tại hay không.
Muốn vượt qua hai thế giới, trừ cơ duyên khó đoán trong thiên địa ra, chỉ dựa vào con người, dễ dàng như vậy sao?
Phong Quang bỗng nhiên có chút chán nản. Phương Việt đẹp trai như vậy, cô còn chưa nhìn đủ. Song, cô lại an ủi mình rất nhanh, có Hàn Uyên Kiếm ở đây, vậy cô có thể đi đến thế giới của hắn, cũng không phải là chuyện hoàn toàn không thể.