Chương 418: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (56)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 724 chữ
- 2022-02-07 11:15:12
Chuyện sau đó đều rất thuận lợi, mượn khả năng kéo dài tính mạng của đèn trường mệnh, Huyền Thanh Tử lại độ công lực nửa đời của mình cho Phong Quang, trị thương cho phế tạng đã bị thương nặng của cô, lại thêm dùng những vật quý hiếm để chữa thương. Nhờ vậy, Phong Quang mặc dù bị tổn thương nguyên khí nặng nề nhưng chung quy vẫn giữ được tính mạng.
Nhung, bây giờ tu vi của cô đã mất hết, không khác gì người bình thường rồi.
Thương Bạch Tử cảm thấy đáng tiếc thì đáng tiếc, nhưng bị thương nghiêm trọng như vậy có thể nhặt về một mạng đã là chuyện may mắn lắm rồi. Thứ như tu vi, có thể so với tính mạng à?
Hắn ta nghi ngờ, sao Phong Quang lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng cô, sao lại bị thương nặng như vậy? Mà theo tình trạng của cô, rõ ràng cô đã dùng chú trường sinh ghi lại trong sách cổ. Trên đời này có người có thể khiến cô phải sử dụng đến chú trường sinh à?
Thương Bạch Tử gõ cây quạt, nghiến răng nghiến lợi. Hắn ta luôn cảm thấy đó là một nam nhân, đây chính là loại cảm giác cải trắng mình chăm bị heo ăn mất. Nếu như hắn ta biết nam nhân kia là ai, hắn phải đánh cho kẻ đó một trận.
Điều kiện tiên quyết là hắn ta có thể đánh thắng được.
Một lần hôn mê của Phong Quang kéo dài liên tiếp bảy ngày, lúc cô mở mắt ra, đầu óc vẫn vô cùng mơ hồ, trước mắt mờ mịt.
Xem ra ta tính không sai, quả nhiên Phong Quang sẽ tỉnh lại vào lúc này, may mắn y thuật của vi sư vẫn chưa thụt lùi.
Huyền Thanh Tử vuốt chòm râu trắng muốt cười, hiếm thấy bộ dạng tỉnh táo không buồn ngủ này ở ông.
Sư phụ?
Phong Quang ngẩn ra, sau đó nhớ ra rất nhiều chuyện, cô ngồi dậy khỏi giường, vết thương vẫn hơi đau:
Con vẫn chưa chết sao?
Đương nhiên là vẫn sống rồi.
Không đúng a... Con bị thương rồi, còn dùng chú trường sinh... sao con lại vẫn sống được?
Huyền Thanh Tử đau lòng nói:
Đó là bởi vì vi sư hao tốn không ít bảo bối những năm gần đây gom góp được cứu con một mạng.
Hoá ra là thế... Đúng rồi, sư phụ...
Ta biết con muốn nói gì.
Huyền Thanh Tử ngắt lời cô:
Con muốn nói là con quay về bảy trăm năm trước, gặp được đại đệ tử lúc đó của Huyền Môn, có một đoạn nhân duyên.
Phong Quang ngơ ngác nói:
Sư phụ... bảy trăm năm trước, có phải người cũng từng gặp con rồi không?
Cô biết sư phụ của cô đã hơn bảy trăm tuổi rồi, vậy bảy trăm năm trước, đương nhiên ông ấy cũng tồn tại.
Bảy trăm năm trước... chắc con vẫn nhớ, con đã gặp một vị tiểu đạo đồng, con đã từng nhờ nó giao kiếm tuệ cho đại sư huynh của nó, lại từng nhờ nó giấu một đứa trẻ sơ sinh tên là Tiếu Tiếu đi, đợi cha nó đến đón nó.
Sư phụ... không phải người chính là...
Đúng thế.
Huyền Thanh Tử gật đầu:
Năm đó, ta chỉ là tiểu đệ tử bình thường nhất ở Huyền Môn. Lúc đó ta vẫn bị gọi là Huyền Thanh.
Quá thần kỳ rồi... sư phụ người càng ngày càng xấu nha!
Sắc mặt Huyền Thanh Tử đen lại:
Nghiệt đồ, con cũng không nhìn xem năm nay vi sư bao nhiêu tuổi rồi à?
Ôi, năm đó người gọi con là sư tỷ Phong Quang nhiệt tình như vậy, sao bây giờ lại thành nghiệt đồ rồi...
Huyền Thanh Tử làm ra vẻ nghiêm túc nói:
Chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi, chúng ta phải nhìn về tương lai, một ngày làm thầy cả đời làm cha, ta là trưởng bối của con, không ai thay đổi được.
Cô lạnh lùng:
Ồ.
Huyền Thanh Tử liếc cô một cái:
Con không muốn biết sau khi con đi đã xảy ra chuyện gì à?
Chuyện xảy ra sau đó... Phương Việt, còn có Tiếu Tiếu...
Phong Quang vội hỏi:
Sư phụ, người mau nói đi, sau khi con đi đã xảy ra chuyện gì?
Sau đó...