Chương 468: Cua đổ anh chàng muốn hủy diệt thế giới (34)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 833 chữ
- 2022-02-07 11:15:18
Nam sinh mười sáu, mười bảy tuổi dương dương đắc ý đi vào trong một ngõ hẻm cách trường học không xa, một con mèo hoang nhảy lên trên tường nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn ta liếc mắt qua rồi tiếp tục nói chuyện với người bên kia:
Tôi đã nghe ngóng được rồi. Ngày nào Hạ Phong Quang cũng sẽ tới nơi này cho mèo ăn, bình thường đều có Quý Du đi cùng cô ấy, nhưng hôm nay là thứ sáu, Quý Du có hẹn với bạn trai thần bí đó của cô ta, hôm nay chỉ có một mình Hạ Phong Quang thôi. Đợi cô ấy đến... He he he, cậu không biết đâu, Hạ Phong Quang là người đẹp nổi tiếng ở trường chúng tôi, gương mặt của cô ấy xinh xắn, có lẽ phía dưới...
Nam sinh đột nhiên im bặt.
Bởi vì cổ áo cậu ta đột nhiên bị một người túm lấy từ phía sau, một bàn tay trắng nõn đẹp đẽ đặt lên trên cổ cậu ta, đương nhiên, còn có con dao phẫu thuật trong tay người đó cũng rơi lên trên nơi ấy.
Tất cả động tác chỉ diễn ra trong nháy mắt, nam sinh che cái cổ máu tươi chảy ròng ròng ngã xuống đất. Máu từ động mạch cổ của cậu ta phun ra ngoài, rất nhanh đã nhuộm đỏ chỗ cậu ta nằm. Cậu ta nhìn người đàn ông đứng ngược sáng ở đó, nhìn thấy nụ cười mỉm tao nhã ung dung của hắn.
Giống như tử thần tuyên bố kết thúc sinh mạng!
Cơ thể cậu ta nằm trên mặt đất co giật một chút, rất nhanh đã không còn thở nữa, chỉ có đôi mắt kinh hoảng kia vẫn đang mở to.
Điện thoại di động rơi dưới đất truyền tới âm thanh:
A lô? Phù Thanh, cậu vẫn còn ở đó chứ?
Điện thoại bị đạp nát, tiếng huyên náo kia cũng biến mất.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, âu phục màu đen cầm khăn tay màu trắng mang theo người lau sạch dao phẫu thuật rồi bỏ vào trong túi, cũng tiện tay ném chiếc khăn dính máu vào trong góc.
Tất cả động tác của hắn, đều đẹp đến mức khiến cho người khác khó mà dời mắt được.
Con mèo trên tường kêu một tiếng.
Cô gái đứng ở đầu ngõ làm rơi đồ ăn cho mèo đang cầm trong tay xuống đất, ở trong không gian cực kỳ yên tĩnh, phát ra một tiếng động không lớn không nhỏ.
Người đàn ông từ từ xoay người lại, vẻ mặt ung dung tự nhiên của hắn trong nháy mắt cứng đờ.
Hắn ở trong ngõ mờ tối, nơi cô đứng có ánh mặt trời chiếu xuống, ở giữa dường như có một đường ranh giới không nhìn thấy, ngăn bọn họ ra hai thế giới.
Mà hắn... hắn bỗng nhiên mất đi dũng khí bước ra một bước.
Phong Quang đứng đó rất lâu rất lâu, đột nhiên cô có phản ứng. Cô quay đầu nhìn bên ngoài ngõ, thấy không có ai khác, lúc này mới chạy vào trong ngõ. Cô đi qua người đàn ông rất lâu chưa từng gặp đó, nhìn thấy cậu nam sinh trên đất không có chút hơi thở nào, cô từ từ giơ tay lên bụm miệng:
Cậu ta... cậu ta chết rồi?
Ở trong hoàn cảnh đó, ánh mắt Quý Miên càng thêm đen nhánh, hắn không có tâm tư trả lời câu hỏi của cô:
Cậu ta chết rồi.
Cậu ta... là do anh giết à?
Là anh giết.
Phong Quang ngẩn ra một lúc, đột nhiên bắt đầu khom người, dùng sức kéo thi thể. Chỉ là sức lực của cô quá yếu, kéo một lúc lâu cũng chỉ xê dịch thi thể được một chút xíu.
Quý Miên đứng tại chỗ, vẻ mặt tuấn tú có chút nghi ngờ, hắn đang nghi ngờ, cô muốn làm gì?
Phong Quang ngẩng đầu, hơi giận nói:
Anh, anh đừng đứng bất động tại chỗ thế chứ, mau qua đây giúp em đi.
Hắn mờ mịt:
Giúp em?
Cô từ bỏ việc kéo thi thể, đứng thẳng lên căng thẳng nói:
Đợi lát nữa chính là giờ tan học rồi, sẽ càng ngày càng nhiều người. Chúng ta giấu xác cậu ta ở trong thùng rác này trước, rồi nghĩ cách dọn dẹp sạch sẽ chỗ này.
Phong Quang... em đang nói cái gì thế?
Anh, vào lúc này anh đừng có ngốc như vậy được không hả, bị người ta nhìn thấy rồi anh sẽ bị cảnh sát...
Cô chưa nói hết, đã bị hắn kéo vào trong lòng, trên đỉnh đầu, truyền đến tiếng cười khẽ vô cùng vui vẻ, lại vô cùng dễ nghe của hắn. Cô cảm nhận được sự chấn động ở lồng ngực hắn, cố gắng không để cho máu dính trên tay chạm vào quần áo hắn, ngước mắt khẽ hỏi:
Anh, anh sao thế?
Hắn chỉ là... quyết định của hắn sẽ càng điên rồ đến cùng hơn thôi.