Chương 500: Cua anh chàng tội phạm vũ trụ cấp sss (25)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 839 chữ
- 2022-02-07 11:15:22
Phong Quang run rẩy đáp:
Không phải mục đích của anh là rời khỏi nơi này sao? Nếu đã như thế, tôi cảm thấy... anh không cần thiết phải làm chuyện khác, đúng không?
Tuy rằng mục đích của tôi đúng là rời khỏi nơi này, nhưng làm thêm một chút chuyện khác dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi cả.
Tay Cecil xoa mặt cô:
Thế nên... Tại sao lại không làm chứ nhỉ?
Toi rồi!
Cô cảm nhận được cơ thể mình nổi lên biến hóa bất thường, không khỏi rùng mình khi bị gã chạm vào. Vì đã từng được thể nghiệm qua chuyện này nên cô lập tức hiểu ra, đây là do gã phóng thích Pheromone gây ảnh hưởng đến cô, mà cô, một người được gọi là Omega, hoàn toàn không có năng lực phản kháng lại loại Pheromone này.
Phong Quang nghiến răng:
Nếu anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát.
Ồ... Thì ra cô không sợ đau thế sao?
Cecil cảm thấy rất bất ngờ, dường như đang nói cô cắn đi, tôi muốn nhìn xem xem thế nào.
Cô nhớ ra, không biết là năm nào tháng nào là ai phổ cập trí thức cho cô, nói rằng cắn lưỡi tự sát sẽ không làm người ta lập tức chết đi, mà là các mạch máu bị cắn đứt nên toàn bộ máu trào ra ở đầu lưỡi sẽ lấp kín cổ họng, bởi vậy mới chết vì ngạt thở mà thôi.
Thật là... một cách chết chẳng đẹp tí nào!
Cô sợ rồi!
Đúng lúc khi một nam một nữ còn đang giằng co với nhau thì có một thiếu niên bước ra từ trong bóng tối, cậu ta nhìn một màn trước mắt, đặc biệt là cảnh Cecil đè trên người Phong Quang thì mày không khỏi hơi nhíu lại.
Phong Quang vừa nhìn thấy Tiêu Tiêu liền như thấy được hy vọng.
Tiêu Tiêu nói với Cecil:
Anh đang đi tìm chết đấy.
Thì ra là thằng nhóc này.
Cecil bĩu môi:
Tôi còn tưởng là ngài trưởng ngục giam tới nữa cơ ấy.
Thả cô ấy ra, nói không chừng anh còn có cơ hội sống sót.
Dù sao tôi cũng bắt người rồi, dựa theo tính cách của hắn thì kiểu gì cũng sẽ không tha cho tôi, tại sao tôi phải thả người làm gì chứ nhỉ?
Vẻ mặt Tiêu Tiêu trở nên lạnh lùng:
Anh phá hủy quy củ.
Quy củ?
Rốt cuộc Cecil cũng rời khỏi người Phong Quang, gã đứng thẳng, cậy vào chiều cao mà nhìn xuống cậu thiếu niên thấp hơn mình:
Bắt đầu từ lúc cậu mang cô ấy về thì cậu đã phá vỡ quy củ rồi. Hôm nay, tôi vốn dĩ nên ở trong tù dưỡng thương, cậu cũng vốn nên nghỉ ngơi ở trong phòng của mình, nhưng mà chúng ta cùng không hẹn mà đi tới bên cạnh mỹ nhân mê người này. Cậu nói xem, chẳng lẽ chỉ có mình tôi phá hỏng quy củ hay sao?
Cecil, tôi không phủ nhận lời mà anh nói, nhưng mà, cô ấy không phải là người mà anh có thể nhúng chàm được.
Tại sao lại không thể chứ? Vì Hứa Vọng à? Tiêu Tiêu, đừng quên, hắn còn chưa đánh dấu cơ đấy, nói cách khác, ai cũng có tư cách chiếm hữu mỹ nữ mê người này, cho dù là tôi... hay là cậu.
Lời của Cecil mang theo năng lực có thể khiến lòng người ta thay đổi, giống như có rất nhiều người am hiểu việc biến năng lực của mình trở thành vũ khí. Thứ mà gã am hiểu chính là đem sức mạnh tinh thần của mình phát huy vào ngôn ngữ, gã là một thuyết khách trời sinh.
Tay của Tiêu Tiêu rũ bên người nắm chặt thành nắm đấm, cậu ta đột nhiên im lặng.
Cecil cười yêu mị:
Tiêu Tiêu, có muốn cùng tôi chiếm hữu mỹ nhân mê người này không?
Tiêu Tiêu không đồng ý, cũng không phản đối.
Hồi chuông cảnh báo trong đầu Phong Quang như muốn nổ tung, cô liều mạng bò dậy từ mặt đất, vừa mới đi được hai bước đã lại té ngã, một đầu dây thừng trói cô bị Cecil nắm trong tay.
Nhìn Tiêu Tiêu im lặng đứng yên tại chỗ, lại nhìn Cecil đang đi về phía mình, nụ cười trên môi gã làm cô cảm thấy không rét mà run. Phong Quang nhắm mắt lại, hét lên một câu:
Hứa Vọng, cứu em!
Thoáng chốc, thời gian và không gian như đọng lại, mọi thứ đều tạm dừng, ngay cả không khí cũng ngừng lưu động.
Ủng quân đội màu đen đạp trên mặt đất, trong hoàn cảnh u ám này sự xuất hiện của hắn chẳng khác nào Tử Thần đang đích thân đi tới. Theo tiếng bước chân càng lúc càng gần, bóng dáng người đàn ông mặc quân phục màu đen viền bạc cũng chậm rãi hiện ra, đến cùng hắn là bóng tối càng lúc càng nặng nề.