Chương 541: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (4)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 817 chữ
- 2022-02-07 11:15:27
Phong Quang cười, chẳng hề tỏ ra ngượng ngùng chuyện nhìn trộm bị bắt quả tang này, thậm chí còn hơi gật đầu coi như chào hỏi với hắn.
Nam tử kia cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó không nhìn Phong Quang thêm nữa.
Đúng lúc chủ, khách đang vô cùng vui vẻ, một nam tử có vẻ ngoài rất tuấn dật lên tiếng:
Nghe nói trong các tùy tùng mà công chúa Phong Mị Âm mang theo còn có một người là cầm sư của nước Lưu Bích.
Người nói chuyện không hề nhìn Phong Mị Âm ở phía đối diện mà lại nhìn về phía Phong Quang. Mặt Phong Quang đỏ lên, bởi vì cô biết chắc chắn hắn ta đã nhìn thấu việc cô có hứng thú không nhỏ với nam tử kia.
Hắn ta chính là hoàng huynh của cô, cũng là Đại hoàng tử nước Canh Lưu, tên là Hạ Phong Tuyết, từ nhỏ đã cực kỳ thương yêu muội muội Phong Quang này.
Phong Mị Âm đeo mạng che mặt nhìn về phía nam tử áo trắng ngồi cách mình không xa, sau đó mới trả lời với thái độ lễ độ:
Tư Già là đại cầm sư giỏi nhất của nước ta. Hắn đi theo ta tới nước Lưu Canh cũng là vì muốn đàn một khúc mua vui cho mọi người trong hôn yến.
Nàng ta vừa nói tới hai chữ hôn yến, Mạnh Tích ở bên kia đã nhíu mày. Quả nhiên, hắn không có nửa phần hảo cảm nào với đối tượng hòa thân ngày mai phải gả cho mình này.
Tư Già đáp lễ độ đáp:
Thảo dân không dám nhận là đại cầm sư giỏi nhất, thực ra thảo dân cũng chỉ là có một chút tài cầm nghệ mà thôi.
Ồ?
Hạ Phong Tuyết nói với vẻ tràn ngập hứng thú:
Vậy bây giờ nếu Tư Già tiên sinh không ngại thì hãy đàn cho mọi người nghe một khúc đi.
Thảo dân không mang đàn vào cung.
Không sao, ta nhớ rõ chẳng phải trong cung của Phong Quang có rất nhiều đồ chơi nhỏ hay sao? Năm đó phụ hoàng đã tặng cho Phong Quang Tiêu Vĩ cầm đã biến mất nhiều năm còn gì.
Hạ Phong Tuyết nhướng mày nhìn Phong Quang.
Phong Quang liếc nhìn mẫu hậu mỹ lệ của mình và quan sát phụ hoàng, thấy Hạ Triều chỉ cầm chén rượu cười tùy ý:
Phong Quang nếu có nhã hứng thì lấy Tiêu Vĩ cầm ra cho Tư Già tiên sinh tấu một khúc cũng được.
Vâng!
Lúc này, Phong Quang mới hưng phấn gật đầu, gọi cung nữ đi lấy đàn của cô tới.
Chỉ chốc lát sau, cung nữ đã quay về tới đại điện, Phong Quang đứng lên nhận lấy, lại đi xuống bậc thang. Cô bước đi rất vui vẻ, váy áo lụa màu đỏ tung bay theo bước đi của cô. Cô sinh ra vốn đã đẹp, giờ dưới ngọn đèn dầu lấp loáng lại càng giống một tiên tử không nhiễm chút khói bụi phàm tục nào.
Hạ Phong Tuyết nhìn đám công tử trẻ tuổi con quan đại thần đang chìm trong say đắm thì nhếch môi cười khinh thường, luôn có người không bao giờ biết thân phận mình, đám công tử này cũng thế, mà Mạnh Tích cũng thế.
Phong Quang đi về phía đám người nước Lưu Bích đang ngồi, ôm đàn đứng trước mặt người nọ, nói bằng giọng điệu trong trẻo, dễ nghe:
Cái này cho ngươi.
Vâng, công chúa điện hạ.
Tư Già giơ tay nhận lấy đàn, nhưng thấy thiếu nữ trước mặt không những không rời đi mà còn ngồi xuống chiếu, ngay đối diện với mình.
Cô vẫy tay, cung nữ bên cạnh lập tức dịch chuyển mấy món ăn ngon và rượu ở trên bàn hắn ra xa, để cô có khoảng trống mà đặt tay lên, chống cằm nhìn hắn:
Đàn đi, ta nghe đây.
Tư Già chỉ hơi liếc mắt nhìn cô, đám người nước Lưu Bích cảm thấy có điều không ổn nhưng lại không dám nhiều lời, còn người của nước Canh Lưu thì thấy nhiều thành quen, hoàn toàn không cảm thấy công chúa điện hạ nhà mình có gì không thỏa đáng cả. Cũng đúng thôi, năm ba tuổi người ta đã dám trèo lên ngai vàng rồi cơ mà.
Khóe mắt Tư Già hơi cúp xuống, thu hồi cảm xúc, bắt đầu đánh đàn.
Tiếng đàn du dương, dễ nghe chậm rãi vang lên. Huyền cầm trở thành thứ đồ thần kỳ nhất dưới những ngón tay của hắn, đây chẳng thể nào là âm thanh của thế tục nữa. Tiếng cũ chưa dứt, tiếng mới đã nối gót tới, giống như gió nhẹ khẽ lay, du dương trầm bổng, lại giống như thác nước từ trên trời chảy xuống, mang một loại tình cảm rung động đến tận tâm can.