Chương 543: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (6)


Thú vị!

Trong mắt Mạnh Tích lướt qua một đạo ánh sáng không dễ phát hiện ra.

Nếu để Phong Quang được phát biểu, khi bất kỳ gã đàn ông nào cảm thấy nữ chủ
thú vị
thì chứng minh hắn đã thích nữ chủ rồi. Đây là motip quen thuộc trong muôn vàn cuốn tiểu thuyết, chưa từng có ngoại lệ.


Phong Quang.
Hoàng hậu nương nương cao quý dịu dàng gọi tên nữ nhi của mình:
Nhạc đã nghe xong rồi, trở về đi.



Vâng!
Phong Quang gật đầu, lại vẫy tay, một cung nữ mang Tiêu Vĩ cầm đi, mấy cung nữ khác lại dọn rượu và món ngon lại trên bàn cho Tư Già. Cô ngẩng đầu chớp mắt nói với Tư Già:
Ta cảm thấy tiếng đàn của ngươi đúng là rất êm tai, nhưng mà... ta lại cảm thấy ngươi không hợp với đàn lắm.


Tư Già vẫn bất động từ đầu tới cuối đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt đen láy như bảo thạch càng thêm thâm thúy, dường như hắn đang chờ cô nói ra đáp án.

Nhưng Phong Quang nói xong câu này lại chỉ để lại cho hắn một nụ cười rồi tung tăng quay trở về bên cạnh mẫu hậu và ngồi xuống. Vương Từ xoa đầu cô đầy yêu thương, đôi mắt cô rất đẹp, dường như cảm giác thần bí khó lường vừa rồi chỉ là ảo giác.

Tư Già rũ mắt xuống, ngón tay dài mảnh khảnh vỗ vào thân chén rượu lạnh lẽo, cảm xúc mới chỉ xuất hiện trong chớp mắt kia của hắn cũng thay đổi, dường như cũng chỉ là ảo giác mà thôi.

Lúc này, sứ giả của nước Lưu Bích đứng lên, cung kính nói:
Phụng lệnh của Quân vương, thần xin dâng lên Bệ hạ nước Canh Lưu rượu trầm hương ngon nhất của Lưu Bích chúng thần, đánh dấu hai nước từ đây kết tình thông gia hữu hảo, mang tới cuộc sống an yên cho con dân của hai nước.


Hạ Triều đáp:
Xưa nay luôn nghe nói rượu trầm hương là quốc tửu của nước Lưu Bích, bởi vì nguyên liệu ủ rượu rất khan hiếm, vậy nên mỗi năm cũng chỉ có mười vò được tiến cống cho hoàng thất. Hôm nay quốc vương nước Lưu Bích lại đưa rượu trầm hương tới đây, quả thực là trẫm phải dựa vào hòa bình của hai nước mới có thể có may mắn được nhấm nháp rồi.



Bệ hạ nói quá lời.
Sứ giả nói với người bên cạnh:
Còn không mau dâng rượu lên.



Vâng.
Một tên lính ôm vò rượu đứng lên, đầu tiên là cung kính hành lễ, sau đó mới tiến lên phía trước, đi tới dưới bậc thang liền có thái giám đứng ra nhận rượu dâng tới trước mặt Bệ hạ.

Thái giám mở niêm phong bình rượu ra, đổ rượu vào cái chén bằng ngọc trắng.

Hạ Triều cầm lấy chén rượu:
Rượu trầm hương quả nhiên danh bất hư truyền, chưa vào miệng mà hương rượu đã làm lòng người say đắm rồi.


Người dâng rượu đứng dưới bậc thang, cung kính nói:
Đây là vò rượu trầm hương ngon nhất mà quốc vương của chúng thần đã tự tay lựa chọn, hy vọng Bệ hạ sẽ không chê.



Phụ hoàng!
Phong Quang nhảy dựng lên, cướp chén rượu trong tay Hạ Triều, tò mò nói:
Con cũng chưa từng được uống rượu trầm hương này, hay là chén đầu tiên để nữ nhi thử trước, được không ạ?


Hạ Triều luôn đáp ứng vô điều kiện với các đòi hỏi của con gái, nhưng chuyện này lại làm ông ta không khỏi nhíu mày:
Phong Quang còn nhỏ, không nên uống rượu.



Con đã đến tuổi cập kê rồi, không còn nhỏ nữa.


Vương Từ nhìn sắc mặt của Hạ Triều, sau đó mỉm cười nói với Phong Quang:
Phụ hoàng con nói đúng đấy, nữ nhi thì không nên uống rượu. Phong Quang, con buông chén rượu xuống đi.



Không sao, không sao mà, con rất muốn uống.
Phong Quang giậm chân làm nũng, không cẩn thận nên đánh rơi cái chén xuống đất, rượu vừa chạm đất, mặt đất liền sủi bọt, còn có khói bốc lên.

Không biết ai là người đầu tiên hô lên rượu có độc, gã đàn ông ở dưới bậc thang lập tức rút từ trong người ra một thanh chủy thủ, xông thẳng về phía Hạ Triều. Hạ Triều gặp nguy cũng không hề kinh hãi, dùng chân đá bay cái bàn chắn một đòn này. Rất nhanh, thị vệ đã hành động, Mạnh Tích cũng phi thân tới, bắt đầu giao thủ trực tiếp với tên thích khách có năng lực không thấp này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.