Chương 546: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (9)


Hạ Phong Tuyết nghi hoặc:
Sao Phong Quang lại tự tin như vậy?



Đó là bởi vì... bởi vì... huynh nghĩ mà xem, công chúa Vô Ưu kia có can đảm, có kiến thức, chẳng phải rất xứng đôi với Lạc Vương hay sao? Nhất định bọn họ sẽ có đề tài chung, mà có đề tài chung để nói rồi thì sẽ lâu ngày sinh tình thôi.


Hạ Phong Tuyết vỗ đầu cô:
Muội đúng là nhìn xa trông rộng.



Đương nhiên rồi, muội là ai chứ, muội là công chúa Trường Ninh thanh khiết, thông minh cơ mà.


Hắn cười:
Nếu muội đã không thích Mạnh Tích, chẳng lẽ muội thích gã cầm sư kia rồi à?


Không đúng nha, sao tự nhiên đại ca nhà cô lại quan tâm tới đời sống tình cảm của cô thế này?

Phong Quang chớp mắt một chút, đáp lấp lửng:
Gã cầm sư kia quả thực không tệ.



Phong Quang, hắn chỉ là một cầm sư.
Hạ Phong Tuyết lấy uy nghiêm của huynh trưởng ra:
Hôn phu của muội chỉ có thể là con nhà quý tộc nước Canh Lưu này. Theo ý huynh ấy, một vương gia được phong nhờ vào chiến công như Mạnh Tích cũng chẳng xứng với muội.



Hoàng huynh... muội còn chưa muốn gả chồng đâu.



Tuổi tác muội cũng không còn nhỏ, huynh chỉ đang nhắc nhở muội mà thôi.
Hạ Phong Tuyết nhẹ nhàng xoa tóc cô:
Được rồi, cũng không còn sớm nữa, muội đi nghỉ ngơi đi.



Vâng...


Hạ Phong Tuyết nhanh chóng rời khỏi tẩm cung của công chúa, chỉ còn lại một mình Phong Quang đứng trong cung điện cảm thấy kỳ quái. Nói thật, người làm cô cảm thấy kỳ quái trong thế giới này thực sự quá nhiều, cô không nghĩ ra ngay nên định đi ngủ. Bỗng nhiên, nghe thấy động tĩnh ngoài cung điện, cô xoa cằm, hứng thú chạy ra ngoài, chỉ thấy một người áo đen che mặt đang đánh nhau với Hạ Phong Tuyết.

Theo như Phong Quang được biết thì kiếm pháp của Hạ Phong Tuyết không kém, nhưng người áo đen này lại có thể liên tiếp tránh thoát dưới lưỡi kiếm của huynh ấy một cách nhẹ nhàng, phiêu dật, hoàn toàn không rơi vào thế yếu chút nào.

Người áo đen nhìn thấy Phong Quang thì chỉ liếc mắt một cái, Phong Quang lập tức ngây người ra. Đến khi hoàn hồn lại thì đã thấy người này tung ra hư chiêu, sau đó phi thân lướt qua Hạ Phong Tuyết, tiến thẳng về phía mình. Hắn kéo cô chắn trước người, kiếm đặt lên cổ cô:
Cho người của ngươi lui ra.


Hạ Phong Tuyết vội vàng nói với cấm vệ quân ở sau lưng:
Lui hết lại cho ta!
Sau đó, hắn ta nhìn tên thích khách với ánh mắt độc địa:
Ta có thể đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi thả Phong Quang ra, ta đảm bảo sẽ để ngươi rời khỏi hoàng cung.



Ta cũng có thể lựa chọn... tự mình rời khỏi hoàng cung.
Dứt lời, một tay hắn ôm lấy eo Phong Quang, phi thân nhảy lên mái nhà, chỉ sau mấy cái chớp mắt, hắn đã dùng khinh công cao siêu mang theo người rời đi.

Hạ Phong Tuyết nghiến răng:
Đuổi theo cho ta! Không tìm thấy công chúa thì các ngươi không cần sống mà trở về nữa!



Rõ!


Mà ở bên kia, dưới trăng sáng vằng vặc, gió đêm trên nóc nhà làm cho tóc Phong Quang hơi rối loạn. Cô đột nhiên giơ tay, không phải vội vã sửa sang lại tóc tai mà là dùng tay chặn nửa khuôn mặt dưới của gã áo đen, cô chỉ nhìn vào đôi mắt đẹp của hắn, hỏi:
Tư Già, ngươi muốn đưa ta đi đâu?


Tư Già dừng trên nóc một cung điện, hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ, buông cánh tay đang đặt trên eo cô ra, cuối cùng kéo khăn che mặt xuống:
Sao công chúa lại biết là ta?



Mùi hương trên người của ngươi rất dễ chịu, đôi mắt của ngươi cũng rất đẹp, lúc ở đại điện ta đã nhớ kỹ rồi.
Cô ngẩng đầu đáp, dáng vẻ còn hơi đắc ý.

Với đáp án này, Tư Già... không biết nên nói gì.


Ngươi chẳng giống người tiến vào hoàng cung ăn trộm đồ, vậy ngươi là sát thủ à?



Công chúa điện hạ không sợ hãi sao?



Tại sao phải sợ hãi? Trong mắt ngươi không có sát khí, cảm giác của ta nhanh nhạy lắm, trước nay chưa từng sai bao giờ. Đúng rồi...
Phong Quang tháo trâm cài trên đầu xuống làm tóc đen xõa ra, nhẹ tung bay trong gió đêm. Cô đặt cái trâm vào tay hắn, ngượng ngùng nói:
Ta sợ đau cho nên trước giờ không xỏ lỗ tai, cũng không đeo hoa tai gì, đồ đáng giá trên người ta chỉ có mỗi cây trâm này, ngươi cầm ra ngoài là có thể đổi được một ít tiền, sau này đừng làm sát thủ nữa.


Tư Già nhìn cái trâm vàng trong tay, đôi đồng tử đen láy như mực chợt thất thần.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.