Chương 549: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (12)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 783 chữ
- 2022-02-07 11:15:28
Phong Quang ôm mặt nói:
Cậu nhóc đó thật đáng yêu.
Nàng rất thích trẻ con à?
Tư Già bình thản hỏi một câu.
Cô lập tức gật đầu:
Thích chứ, nhưng mà ta không thích bọn trẻ nghịch ngợm.
Đám trẻ nghịch ngợm kia mà bày trò thì đúng là không quản nổi, mà có lẽ hầu hết mọi người đều cảm thấy đau đầu với những đứa trẻ như thế.
Tư Già không nói gì nữa, hắn đi tới phòng chữ Thiên số một:
Hạ cô nương nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Phong Quang nhìn biển số của phòng chữ Thiên số một, lại nhìn căn phòng chữ Thiên số hai ở hành lang đối diện, thái dương giật một cái:
Chẳng lẽ phòng chữ Thiên số một và phòng chữ Thiên số hai không phải là nằm sát vách nhau à?
Hắn bình tĩnh phân tích:
Chưởng quầy cũng không nói hai căn phòng này liền nhau mà.
Ừm... Huynh nói không sai.
Phong Quang buồn rầu đứng trước căn phòng chữ Thiên số một:
Thế ta... ta vào phòng đây, huynh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Tư Già gật đầu, đi về phía phòng chữ Thiên số hai. Phong Quang giơ tay lên muốn nói một câu chúc ngủ ngon với hắn, nhưng nhìn thấy đám quan khách vẫn còn đang ngồi bên dưới uống rượu mua vui, cô không dám hô lên mà đành phải hậm hực đi vào phòng.
…
Ôm tâm tình kích động vì cuối cùng cũng được ra khỏi cung, ngày hôm sau, Phong Quang dậy từ rất sớm, tuy rằng đối với cô là sáng sớm nhưng thật ra cũng phải chín, mười giờ sáng rồi. Cô rửa mặt xong, lại dùng dải lụa buộc mái tóc lại, sau đó nhấc làn váy bước ra khỏi cửa, vui vẻ chạy tới trước cửa phòng của Tư Già, tay vừa mới dừng ở trên cửa thì cửa đã mở ra.
Nhìn thấy Tư Già đã thay bạch y, cô cười ngọt ngào:
Chào buổi sáng, hôm nay huynh lại càng đẹp hơn một chút.
Tư Già khựng lại một chút rồi mới nói:
Chào buổi sáng.
Tuy rằng bây giờ cũng chẳng còn sớm nữa.
Cô không biết xấu hổ, nói:
Ta vừa định gõ cửa thì huynh đã mở cửa ra rồi. Tư Già, huynh nói xem có phải chúng ta tâm linh tương thông với nhau không?
Là ta nghe thấy tiếng bước chân của Hạ cô nương nên mới ra mở cửa thôi.
Tư Già, huynh lợi hại thật đấy, chỉ dựa vào tiếng bước chân mà cũng nhận ra là ta.
Hắn đáp:
Những việc này đối với người tập võ mà nói đều rất đơn giản.
Nhưng ta lại cảm thấy chuyện này đặt trên người của huynh chính là rất lợi hại, còn đặt trên người người khác thì chẳng còn lợi hại nữa.
Tư Già lại rơi vào im lặng một lần nữa. Ở trước mặt cô, miệng lưỡi hắn luôn vụng về như thế, không biết nên nói tiếp thế nào, thế nên hắn liền chẳng nói gì. Nhưng cho dù hắn không nói gì thì Phong Quang vẫn có thể vui vẻ bừng bừng mà tiếp tục nói chuyện.
Phong Quang giật nhẹ góc áo của hắn:
Hôm nay huynh định mang ta đi đâu chơi?
Hắn nhìn góc áo của mình đang bị cô túm lấy, rũ mắt hỏi:
Hạ cô nương muốn tới đâu chơi?
Ta chưa ra khỏi cung bao giờ nên chẳng quen thuộc với nơi này. Chúng ta đi hỏi chưởng quầy một chút xem, chắc chắn ông ta biết chỗ nào có thể đi chơi được!
Dứt lời, cô liền túm lấy tay hắn, vui vẻ chạy xuống lầu.
Tư Già luôn không thích người khác đụng vào mình, có điều, sau khi nhìn mái tóc cô được cột bằng một dải lụa, theo mỗi bước chạy của cô nó sẽ bay phấp phới thì hắn lại cố dằn cơn xúc động muốn hất bay tay cô đi mà rút tay mình ra.
Chưởng quầy đang tính sổ sách, nghe Phong Quang hỏi xong thì vuốt râu ngẫm nghĩ trong giây lát:
Nếu nói về cảnh đẹp nơi này của chúng tôi ấy à... Đúng rồi, thị trấn này của chúng tôi được xây dựng men theo một con sông, cảnh bên bờ sông khá là đẹp, hơn nữa còn có rất nhiều thuyền. Thuyền này là do trưởng trấn chuẩn bị để dân trong trấn có nhã hứng đi ngắm sông. Công tử và cô nương nếu thấy thích thú thì cũng có chèo thuyền thưởng ngoạn.
Được đấy, ta thích cái này.
Cô ngước mắt lên đầy mong chờ:
Tư Già, chúng ta đi du ngoạn ngắm sông đi.