Chương 570: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (33)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 741 chữ
- 2022-02-07 11:15:30
Tư Già lạnh nhạt nói:
Nó không có cơ hội này.
Nói cũng đúng.
Phong Quang gật đầu, tay đặt lên bàn và chống cằm. Có thể nói, cô là người không có kiếp sau, vừa rồi nhớ lại những lời Hựu Nhi nói lần trước cũng chỉ là nói đùa cho vui thôi chứ chẳng cho là thật. Nhìn nam tử trước mặt vẫn đang nghiêm túc điêu khắc, cô nghiêng đầu hỏi:
Tư Già, huynh đang khắc ai thế?
Nàng.
Cô sửng sốt:
Ta ư?
Ừ.
Hắn đáp mà không hề ngẩng đầu lên:
Ta đang tìm kiếm chuyện khiến ta thấy hứng thú.
Vậy... điêu khắc người gỗ chính là chuyện mà huynh cảm thấy hứng thú ư?
Khắc một người gỗ giống nàng mới là chuyện làm ta cảm thấy hứng thú.
Hắn hơi ngước mắt lên, trong ánh mắt bình thản vốn không có gợn sóng nào chợt xẹt qua một tia mờ ám.
Đột nhiên Phong Quang cảm thấy nóng bừng cả mặt, cô vừa mới đưa tay lên che mặt đã bị hắn dùng một tay cầm lấy, cô nhìn hắn khó hiểu.
Tư Già hỏi:
Vết thương đã đỡ hơn chưa?
Vết thương?
Bỗng nhiên nhớ ra chuyện mình từng cắt cổ tay, cô hơi run lên, lúng túng đáp:
Huynh biết ta bị thương...
Bàn tay cầm lấy tay cô hơi siết chặt hơn một chút, nhưng lại nhanh chóng thả lỏng ra:
Ta biết.
À thì... không phải ta cố ý giấu huynh đâu, chỉ là một việc nhỏ thôi.
Đầu tiên cô thấy hơi chột dạ, nhưng ngay sau đó lại thấy có vẻ không đúng:
Sao huynh lại phát hiện ra ta bị thương được.
Hắn nói nhẹ như mây gió:
Lúc thay quần áo giúp nàng đã phát hiện ra.
Ồ... thì ra là thế. Không đúng!
Cô trợn tròn hai mắt:
Huynh thay quần áo cho ta sao?
Nếu không nàng muốn ai thay nào?
Dáng vẻ của hắn vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không hề ý thức được mình đã làm ra một chuyện vừa làm người ta thấy buồn bực lại vừa xấu hổ cỡ nào.
Phong Quang không khỏi trầm mặc hồi lâu vì câu nói đó của hắn:
Huynh có thể... tìm một người có giới tính giống ta mà...
Không được.
Hắn buông tay cô ra, tiếp tục điêu khắc người gỗ đã sắp hoàn thành kia.
Sắc mặt cô tối sầm:
Tại sao lại không được chứ?
Bởi vì vừa tỉnh lại cô đã vội vàng tìm kiếm hắn, chờ đến khi tìm được hắn rồi lại vì thở phào nhẹ nhõm một hơi nên cô chưa phát hiện ra là mình đã được thay quần áo khác. Giờ nghe hắn nhắc thế, cảm giác trong lòng cô khó tránh khỏi một chút vi diệu, lại có một chút xấu hổ và giận dữ nữa.
Bọn họ không thể đụng vào nàng.
Đáp án mà hắn nói ra lại càng làm cô cảm thấy ngoài ý muốn hơn:
Tại sao bọn họ lại không thể đụng vào ta chứ?
Tư Già đáp rất nhẹ nhàng và bâng quơ:
Ta sẽ không nhịn được mà giết bọn họ.
Phong Quang như một vùng đất mà hắn mới khám phá ra, không biết còn có thể mang tới cho hắn bao nhiêu thể nghiệm mới lạ khác, làm sao hắn có thể để những kẻ khác đụng vào khối châu báu này chứ?
Tư Già... huynh trở nên rất kỳ quái.
Nhịn trong lòng một hồi lâu, cô mới dám nói ra câu này. Rõ ràng hắn vẫn là nam tử lạnh nhạt y như trước, nhưng mà hắn bây giờ lại có một chút làm cô cảm thấy sợ hãi.
Tư Già cầm dao khắc xong người gỗ nhỏ trong tay. Người gỗ mô phỏng dáng người uyển chuyển của một thiếu nữ, tóc dài buông xõa, váy áo lay động, giống y hệt như thiếu nữ đứng trong gió đêm, tự tay gỡ cây trâm cài tóc xuống trao cho hắn.
Hắn nhìn người gỗ trong tay, khóe môi hơi cong lên tạo thành một nụ cười như có như không:
Phong Quang nói ta phải tìm được chuyện chân chính khiến ta có hứng thú, ta phải nghiêm túc sống sót, giờ ta đang cố gắng đây.
Hắn chậm rãi nắm chặt người gỗ, ý cười như đang tồn tại kia cũng trở nên như có như không.
Hắn đang cố gắng... giữ chặt cô ở bên cạnh mình.
Sống lưng Phong Quang bỗng chốc lạnh toát.