Chương 573: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (36)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 797 chữ
- 2022-02-07 11:15:31
Dọc đường đi có rất nhiều hoa đăng, cũng có rất nhiều người, ngoại trừ những người buôn bán ra thì đa phần đều là nam thanh nữ tú, dường như hội đèn lồng này trước nay luôn là dịp tốt để phát triển tình cảm nam nữ vậy.
Đương nhiên, cũng có không ít nam nhân có hứng thú với dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của Phong Quang, nhưng sau khi nhìn thấy nam tử đi bên cạnh cô thì không một ai dám lại gần cả.
Tay Phong Quang vẫn luôn được Tư Già nắm lấy, cũng nhờ có hắn mà cô mới không bị dòng người xô đẩy, nhưng vì luôn bị hắn nắm tay như thế nên gương mặt cô không ngừng đỏ hồng. Nếu lúc nào hắn cũng là người ấm áp như thế thì cô đã chẳng có phản ứng lớn thế này, nhưng hắn vốn là người thanh lãnh, cũng vì thế mà động tác thân mật này của hắn càng làm cô thấy... thật kích thích.
Đúng thế, chính là kích thích.
Trên đường có một ông lão bán kẹo hồ lô, cô nhìn thấy kẹo hồ lô thì mắt lập tức sáng rực, mà trên người cô lại không có tiền, vì thế rất tự nhiên mà chuyển ánh nhìn sang Tư Già, đôi mắt sáng long lanh chỉ thiếu điều viết vào đó mấy chữ huynh mua tặng ta đi.
Tư Già thấy cô tỏ ra đáng yêu như thế nhưng lại chẳng mảy may dao động chút nào.
Phong Quang lay cánh tay hắn, bắt đầu làm nũng:
Mua cho ta đi mà!
Đến quần áo hắn còn thích mua tặng cho cô, mua một xiên kẹo hồ lô thì đâu thành vấn đề gì chứ.
Trên đường đi, nàng đã ăn ba xiên kẹo hồ lô rồi đấy.
Nhưng ta vẫn còn muốn ăn.
Hắn lạnh lùng từ chối:
Không được, nàng sẽ sâu răng mất.
Tư Già, huynh là người tốt nhất, chỉ một xiên thôi mà, chỉ một xiên thôi, có được không?
Lúc cô làm nũng, môi đỏ như cánh đào, mắt mi như vẽ, thần thái như nước mùa thu, dịu dàng tinh tế nói không nên lời.
Tư Già âm thầm hưởng thụ dáng vẻ thấp giọng cầu xin của cô một hồi, bị giọng điệu của cô làm cho mềm cả tim, lúc này mới có động tác, có điều không phải đi tới trước mặt người bán kẹo hồ lô mà đi tới trước một cửa hàng bán trang sức.
Cô bất mãn bĩu môi:
Nơi này có gì ăn đâu, tới đây làm gì chứ?
Hắn cúi đầu nhìn cô:
Mua đồ.
Cửa hàng trang sức toàn bán đồ của phụ nữ, chẳng lẽ huynh còn muốn mua tặng Phong Mị Âm nữa à?
Câu này nói ra mang theo đầy mùi thuốc súng.
Tư Già đột nhiên vươn tay xoa đầu cô, khóe môi nhếch lên, sau đó nói với chưởng quầy:
Bày hết trâm vàng, trâm ngọc của cửa hàng các ngươi ra đây.
Xin khách quan chờ một lát.
Chưởng quầy chỉ liếc mắt đã nhận ra phục sức trên người hai vị khách này rất quý giá, ra tay chắc chắn sẽ rộng rãi, vì thế không dám chậm trễ, vội vàng bày đồ ra.
Phong Quang khựng lại một chút, hỏi với vẻ không chắc chắn:
Huynh định mua trâm cho ta sao?
Hắn vuốt ve mái tóc óng mượt của cô, khóe môi mang ý cười như có như không:
Nhìn xem thích cái gì đi.
Lúc hắn nói chuyện nhẹ nhàng thì dường như có chứa một mị lực vô cùng khác thường, xuyên qua màng nhĩ đối phương, dội thẳng vào trái tim, trái tim nho nhỏ của Phong Quang cũng vì thế mà không ngừng đập thình thịch.
Một lần nữa, Phong Quang có thể chắc chắn rằng mình hoàn toàn không có sức chống cự khi ở trước mặt hắn. Một bàn tay cô còn đang bị hắn nắm lấy, chỉ có thể dùng bàn tay còn lại áp lên má, cố gắng giúp cái má đang nóng lên của mình hạ nhiệt độ xuống. Nhưng khi thấy sự thích thú trong đôi mắt hắn, cô thất bại, chỉ có thể quay đầu đi chỗ khác để cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Chưởng quầy rất tinh mắt:
Cô nương xem đi, những thứ này đều là những món đồ đẹp nhất trong tiệm của chúng tôi, cô nhìn xem có thích thứ nào không?
Để ta xem...
Cô nhìn thoáng qua đám trâm vàng bày trên khay, sau đó lại nhìn kỹ một lượt, những món đồ trang sức này không có thứ nào không phải là hàng thủ công tinh xảo, cô nhận ra hình như mình cũng bị mắc bệnh khó lựa chọn luôn rồi.