Chương 610: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (8)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 758 chữ
- 2022-02-08 03:44:02
Nếu xin lỗi mà có tác dụng, còn cần cảnh sát làm gì?
Người đàn ông gãi đầu như khổ não lắm:
Chuyện này... chỉ là một chuyện nhỏ thôi, cần phải gọi cảnh sát sao?
Chuyện nhỏ?
Phong Quang ném cây chổi đi, đi đến gần hắn, xòe hai bàn tay ra trước mặt hắn:
Anh nhìn cho rõ xem đây là cái gì?
Hắn nói không chắc chắn:
Nếu như tôi không nhìn nhầm, chắc là... tay.
Sai, là da trắng như ngọc, không có vết sẹo vết chai, mười ngón tay không dính nước, một đôi tay ngọc chưa bao giờ làm chuyện vất vả!
Cô dùng một loạt các tính từ để miêu tả nhưng hắn vẫn không hiểu rõ:
Đây không phải vẫn là một đôi tay sao?
Anh có biết tôi chưa bao giờ làm loại chuyện phải dùng sức thế này không hả?
Hắn trả lời thành thật:
Tôi không biết...
Vậy bây giờ anh biết rồi đó!
Cô thu tay lại, tức giận với hắn:
Hôm đó rõ ràng là anh cùng xem kịch hay với tôi, anh chạy đi hại tôi bị mắng thì cũng thôi đi, bây giờ anh còn phá hỏng thành quả lao động của tôi. Anh nói đi, món nợ này phải tính thế nào?
Khí thế của cô cứng rắn, làm khí thế của hắn yếu đi một phần, hắn nói không có chủ định:
Vậy phải tính thế nào đây?
Anh, quét sạch chỗ này.
Cô khoanh tay lại, bộ dạng nghiêm túc, trưng ra thái độ công bằng:
Để bày tỏ tinh thần bồi thường của anh đối với tôi, không chỉ là nơi này, còn có lá rụng ở khu vực tòa lớp học này, anh đều phải quét sạch sẽ.
Thái độ chính trực này, thật sự rất khó để cho người ta nghĩ ra cô chỉ là vì lười biếng mà tìm một sức lao động miễn phí... Thật ra câu này cũng chỉ có cô cảm thấy như vậy.
Em nói... quả thật có lý.
Phong Quang kinh ngạc trợn mắt, không phải chứ, người đàn ông này dễ bị lừa như vậy à?
Em đợi đó, tôi sẽ quét sạch chỗ này ngay.
Người đàn ông khí thế búng tay một cái, xung quanh đột nhiên biến hoá.
Tất cả lá rụng đều bay lên, bọn chúng tự giác gom lại một chỗ giống như biến thành một con rồng lớn, cuối cùng rơi thành đống ở dưới gốc cây, cảnh tượng này còn rất hùng vĩ.
Phong Quang giương mắt đờ đẫn nhìn, nhưng rất nhanh, cô đã khép lại cái cằm, khinh thường nói:
Biết pháp thuật thì ngon lắm à? Tôi cũng biết.
Hắn hỏi như chuyện đương nhiên:
Vậy tại sao em không dùng pháp thuật để quét dọn nơi này?
Tôi chính là... chính là cảm thấy loại chuyện giống như làm cho vườn trường trở nên đẹp hơn này, đương nhiên vẫn phải dựa vào sức mình mới có ý nghĩa, nếu như dùng pháp thuật thì trong nháy mắt đã giải quyết xong rồi, vậy cũng quá không có thành ý.
Thật ra là cô căn bản không biết dùng pháp thuật cao thâm như vậy.
Thì ra là như vậy... Tư tưởng giác ngộ của em cao hơn tôi quá nhiều, tôi xin bái phục. Nếu đã như vậy, vậy tôi cũng không nên dùng thủ đoạn không thành ý như vậy.
Hắn tự cảm thấy tính giác ngộ của mình quá thấp, đây là một chuyện không tốt. Vì vậy hắn lại búng tay cái nữa, lá rụng vừa mới gom lại thành đống đã lại ào ào bay trở về chỗ cũ, hắn nghiêm túc nói:
Chúng ta vẫn nên dùng cách thức có thành ý nhất để quét dọn đi.
Cái gì là cách thức có thành ý nhất? Đó chính là cầm chổi quét sân.
Sắc mặt Phong Quang lập tức phức tạp, nhịn một hơi trong lòng không phát tác ra được.
Hắn nhặt cái chổi cô ném đi lên, lại nhét vào trong tay cô:
Tôi nghĩ chuyện dựa vào sức mình này đối với em mà nói sẽ là một chuyện vô cùng hưởng thụ. Dù sao chuyện có ý nghĩa thì chỉ có tự mình làm mới có ý nghĩa, tôi không nên quấy rầy đến sự cống hiến cho vườn trường của em. Chuyện này cũng khiến cho tôi nhận thức được sự nông cạn của mình, vậy tôi vẫn nên cáo từ trước thì hơn.
Hắn nói xong, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong không khí.
Phong Quang cầm chổi:
...