Chương 612: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (10)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 821 chữ
- 2022-02-08 03:44:03
Vậy cũng phải chạy được chứ...
Phong Quang mím môi:
Nếu như thầy thật sự muốn giết em, vậy em có chạy cũng không thoát, em cần gì phải lãng phí thể lực của mình?
Thật ra thì cảnh tượng bọn họ đang nói chuyện bây giờ thật sự rất hòa bình, nhớ lại lúc Quân Dục và Yên Vũ gặp nhau, hai người bọn họ đã trực tiếp đánh một trận.
Quân Dục lại tán thưởng một lần nữa:
Em rất thông minh.
Nếu như hắn ta thật sự muốn làm gì, có lẽ Hạ Yên Vũ còn có chút sức đánh trả. Còn về Hạ Phong Quang, chỉ cần hắn ta khẽ động ngón tay thì nhất định cô sẽ không chạy thoát được.
Thật ra thì cũng không phải là em rất thông minh...
Cô ngượng ngùng gãi đầu:
Cái đó.. thầy ở đây có phải là đợi để đánh nhau với Yên Vũ không? Hay là em gọi điện thoại cho em ấy giả vờ là em bị bắt cóc để em ấy qua đây nhé?
...Không cần.
Vậy nếu thầy không cần thì thôi...
Phong Quang thử di chuyển bước chân:
Em vẫn còn bài tập giáo viên giao cho chưa làm, nếu như không còn chuyện gì.... thì em đi về trước đây...
Em không cần căng thẳng.
Hắn ta lên tiếng cắt đứt nhịp chân thử chạy đi của cô:
Tôi sẽ không làm hại em đâu.
Phong Quang nghe thấy câu này phản ứng đầu tiên chính là suy nghĩ, nếu như là Yên Vũ nghe thấy con ma cô ấy ghét nói ra lời này, chỉ sợ Yên Vũ sẽ nhấc kiếm lên lao vào, còn sẽ hô một tiếng
Ma tộc giả dối
nữa.
Em cũng sẽ không làm hại thầy.
Phong Quang dùng 0.001 giây suy nghĩ làm sao để trả lời lại câu nói kia của Quân Dục, kết quả cô vừa nói ra đã cảm thấy mình ngu xuẩn, dựa vào bản lĩnh của hắn ta, cô có thể làm hắn ta bị thương mới là lạ.
Nhưng Quân Dục lại không hề cảm thấy lời nói của cô là không biết tự lượng sức mình, ngược lại còn nghiêm túc trả lời:
Tôi biết.
Sau đó, cô không biết nên nói tiếp thế nào, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh có chút quỷ dị.
Phong Quang nhìn gương mặt tuấn tú nhưng hình như vĩnh viễn đều không biết cười kia của hắn ta, mạch suy nghĩ rơi vào trong bầu không khí kỳ lạ. Nếu như là người đàn ông này... đóng vai nam chính trong giấc mơ của cô thì thật sự không tệ.
Giữa khoảng không trầm mặc, đột nhiên cô có chút lúng túng.
Cô chọc hai ngón tay vào nhau, thầm nghĩ hay là đánh một trận với hắn ta giống như Yên Vũ. Đúng rồi, nhắc tới Yên Vũ, cô lập tức tìm được một chủ đề, cô hắng giọng nói:
Thầy, nếu như thầy có hứng thú với Yên Vũ, em khuyên thầy nên sớm từ bỏ đi. Con nhóc kia ghét nhất là những thứ yêu ma quỷ quái, em ấy bị những sách cổ kia tẩy não rồi, cảm thấy trách nhiệm của mình là diệt trừ tà ma bảo vệ chính đạo. Đặc biệt là ma, là chủng tộc mà em ấy ghét nhất. Em cảm thấy... hy vọng hai người có thể ở bên nhau là rất nhỏ.
Cô thuần túy muốn khuyên hắn ta đừng có nghĩ không thông mà đến gần Yên Vũ. Yên Vũ là người, còn hắn ta là ma, người ma không cùng giống loài, ở bên nhau sẽ phải chịu sự trừng phạt của trời.
Hắn ta không vội giải thích câu hắn ta có hứng thú với Yên Vũ, mà lặng im một lúc rồi hỏi:
Cô ấy rất ghét ma à?
Đúng vậy, cũng không biết tại sao nữa, em ấy cảm thấy ma rất xấu, cái thái độ đó có thể nói là cho dù giết lầm một nghìn cũng không thể bỏ sót một.
Có lẽ... Tôi biết nguyên nhân.
Hắn ta lẩm bẩm:
Cô ấy sẽ ghét Ma tộc, sẽ ghét tôi...
Phong Quang nghi ngờ:
Em còn không biết nguyên nhân, tại sao thầy lại biết được?
Hắn ta cụp mắt không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một không nhìn ra được tâm tư của hắn ta liệu có biến hóa hay không. Qua mấy giây, hắn ta xoay người quay lưng lại với Phong Quang, hóa thành sương mù đen biến mất trước mặt cô.
Phong Quang chớp mắt, cảm thấy người đàn ông này thật khó hiểu. Đầu tiên là xuất hiện khó hiểu, rồi lại nói cái chủ đề quái lạ chẳng rõ ra sao cả, cuối cùng lại biến mất một cách không rõ ràng.
Nhưng hắn ta đi rồi thì tốt, cô cũng không cần suy nghĩ xem phải chuồn đi thế nào nữa.