Chương 632: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (29)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 776 chữ
- 2022-02-08 03:44:05
Vân Tế!
Phong Quang gọi tên hắn.
Vân Tế quay đầu nói:
Đừng sợ.
Không có ánh trăng, trong hoàn cảnh tối đen như mực thật sự là giơ tay không nhìn rõ năm ngón, cô nắm chặt tay hắn, cũng không biết con nữ quỷ kia sẽ lao ra từ nơi nào. Có người cảm thấy cô rất xinh đẹp cho nên muốn xé mặt cô xuống, chuyện này thật sự không làm cô cảm thấy vui vẻ được!
Nhớ lại mấy năm tu luyện bữa đực bữa cái của mình, cô đột nhiên hiểu vì sao Yên Vũ lại hận rèn sắt không thành thép với mình rồi.
Ở trong hoàn cảnh tối đen thế này, từng đợt âm thanh tiếng thủy tinh vỡ truyền đến, dưới chân Phong Quang xuất hiện một trận pháp phát ra ánh sáng màu vàng. Mượn ánh sáng trận pháp, cô cũng mơ hồ nhìn thấy người đàn ông chặn ở phía trước mình.
Vân Tế nói:
Đừng rời khỏi phạm vi kết giới.
Nói xong, trong tay phải hắn xuất hiện một thanh trường kiếm rét lạnh, lúc những miếng thủy tinh vỡ kia lao đến gần đều bị kiếm khí của hắn đánh bay hết ra ngoài. Rất nhanh, tóc màu đen lan ra trên vách tường, đám tóc đó dùng tốc độ dài ra đáng sợ đánh tới phía người đàn ông cầm kiếm.
Dĩ nhiên Vân Tế không thể nào bị thương như vậy được, đám tóc đó vốn không hề muốn làm hại hắn. Tóc bị kiếm khí chém đứt lại mọc lại, tốc độ khôi phục càng lúc càng nhanh, tốc độ lan ra cũng càng lúc càng mạnh. Phong Quang ở trong kết giới hiểu, nữ quỷ biết mình không đánh lại được Vân Tế cho nên muốn tiêu hao thể lực của hắn, một người có mạnh thế nào nhưng thể lực luôn có hạn.
Không tìm được chỗ ẩn thân của con quỷ nữ, cứ tiếp tục như vậy nữa cũng không ổn…
Phong Quang đau khổ suy nghĩ, trước mắt sáng lên, cô tháo cái ba lô trên người xuống, lấy
Đại điển thuật pháp
bên trong ra. Đây là sách sư phụ cho cô. Cô và Yên Vũ mỗi người một quyển. Yên Vũ đã sớm dày công tôi luyện hết nội dung trong sách rồi, nhưng Phong Quang thì lười, căn bản còn chưa thèm lật quyển sách này ra. Nếu không phải nghĩ đến chuyện của Đường Tiểu Nhạc, cô cũng sẽ không mang theo nó bên mình.
Không có thời gian khen mình thông minh, cô mở sách ra, tìm được chú khai nhãn, sư phụ tùng nói, dưới chú khai nhãn, quỷ quái sẽ không thể che thân được. Phong Quang nhìn thần chú phía trên, nghiêm túc niệm:
Thiên pháp thanh thanh, địa pháp linh linh, âm dương kết tinh, thủy linh hiển hình, linh quang thủy nhiếp, thông thiên đạt địa, pháp pháp phụng hành, âm dương pháp kính, chân hình tốc hiện, tốc hiện chân hình!
Thần chú niệm xong, tất cả xung quanh đều rõ nét. Nếu như để Phong Quang hình dung, đại khái chính là giống như một người bị cận mấy trăm độ đột nhiên có thị lực 5.0, cô chỉ bận rộn nhìn hoàn cảnh xung quanh, không hề ý thức được mình có thể một lần đã sử dụng thành công chú khai nhãn là một chuyện khiến người ta phải khen ngợi biết bao.
Hoàn cảnh rõ nét xung quanh chiếu vào đáy mắt Phong Quang, cô hô lên với Vân Tế:
Ả nấp ở trong tường bên tay phải anh!
Vân Tế không chút do dự chuyển hướng kiếm trong tay, một đạo kiếm khí ầm ầm bổ vào bức tường bên phải. Con nữ quỷ áo trắng cuối cùng cũng bị kiếm khí đánh bay trên đất, tóc lan ra trên vách tường tản dần đi, bóng đèn đã tắt lại nhấp nháy, khôi phục lại ánh sáng.
Vân Tế bất ngờ nói với Phong Quang:
Hóa ra em cũng có chút tác dụng.
Hừ, đương nhiên rồi!
Phong Quang kiêu ngạo đi đến bên cạnh hắn.
Mặt Vân Tế đột nhiên biến sắc, hắn kéo lấy tay Phong Quang, xoay người lại chắn ở trước mặt cô. Một lọn tóc dài giống như lưỡi dao sắc bén xẹt qua mặt hắn, vết thương nên có không hề xuất hiện. Ở trên khuôn mặt nhìn nghiêng của Vân Tế. da mặt hắn giống như xuất hiện vết rách, từ một vết rách nhỏ xíu dần dần lan ra cả khuôn mặt, cuối cùng mặt nạ trên mặt hắn vỡ vụn, lộ ra một khuôn mặt xa lạ.