Chương 652: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (49)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 751 chữ
- 2022-02-08 03:44:08
Trước khi không biết hắn có đuôi rắn, cảm giác của cô đối với người đàn ông này là hắn rất đẹp trai nhưng không dễ gần. Nhưng sau khi biết người đàn ông này có đuôi rắn, trong đầu cô đều đang gào thét, tại sao người đàn ông này lại… lại quyến rũ như vậy?
Không sai, chính là quyến rũ, theo cô thấy, cái thiết lập đuôi rắn này… thật sự là một điểm đáng yêu siêu cấp lớn!
Phong Quang nghĩ nếu chạm vào cái đuôi rắn này thì hắn sẽ có phản ứng gì, nhưng cô nhịn xuống, cố gắng dời tầm mắt khỏi đuôi rắn, nghiêm túc nhìn Nại Hà nói:
Em buồn ngủ rồi, em muốn đi ngủ.
Nại Hà suy nghĩ một chút, hắn buông lỏng cái đuôi đang quấn lấy cô ra, cái đuôi rơi xuống đất. Hắn đứng thẳng nửa người trên lên, dùng hai tay ôm lấy cô:
Anh đưa em lên giường.
Đợi đã, chẳng lẽ không phải nên nói là hắn đưa cô về phòng à?
Đợi Phong Quang hoàn hồn lại, cô đã bị hắn đặt ở trên giường của hắn, cô nằm ở trên giường ngẩn ra một lúc:
Đợi đã…
Cô còn chưa nói hết một câu, cảm giác trói buộc quen thuộc kia lại cuốn tới, hóa ra là Nại Hà cũng lên giường, thành thục dùng đuôi rắn quấn lấy người cô, hoàn toàn khống chế cô ở trong lòng hắn.
Hắn không hiểu hỏi:
Đợi cái gì?
…Không có gì.
Hắn đã leo lên giường rồi, còn đợi cái quỷ gì nữa? Sắc mặt Phong Quang nhất thời vô cùng khó coi.
Nại Hà dùng đôi mắt có con ngươi thẳng đứng màu xanh nhìn chằm chằm cô:
Ngủ đi.
…
Hắn như vậy, làm sao cô ngủ được?
Nại Hà nhìn cô rất lâu cũng không thấy cô nhắm mắt lại, hai người nhìn nhau mãi. Hắn giống như ngộ ra được điều gì, đột nhiên hôn lên trán cô một cái:
Đây là hôn chúc ngủ ngon.
Phong Quang:
…
Nại Hà tưởng là mình hôn sai chỗ, lại hôn một cái lên khóe môi cô, bình thản hỏi:
Muốn nữa không?
…Không cần nữa.
Cô cam chịu số phận nhắm mắt lại, thở dài nặng nề trong lòng.
Người từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với xã hội bình thường như Nại Hà, cô muốn biểu thị, về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, hắn vô cùng đơn thuần.
Hình như nói ra câu này là có thể giảm bớt chút cảm giác cô bị ăn đậu hũ vậy…
Dần dần, cô không lên tiếng nữa, mặt mũi cũng giãn ra, Nại Hà biết là cô đã ngủ rồi. Lúc cô ngủ hoàn toàn khác với sự hoạt bát ngày thường. Bình thường người khác nói cô một câu cô phải tìm ra mười câu để phản bác, cho dù cảm thấy mình không đánh lại, sợ hãi không nói ra lời, nhưng nhìn vào ánh mắt bất mãn của cô là có thể nhìn ra được nói không chừng cô đang mắng người đó trên trăm lần trong lòng.
Nhưng lúc cô ngủ lại yên tĩnh mà vô hại, giống như là… loại trái cây đẹp nhất đang đợi người khác hái xuống.
Yết hầu của Nại Hà khẽ trượt, cuối cùng hắn không nhịn được hôn lên môi cô, nhẹ nhàng gặm, cắn, liếm, một tay cũng từ từ luồn vào trong quần áo của cô, chạm đến nơi mềm mại trước ngực cô.
Hắn kiềm chế để mình không dùng sức quá lớn, không thể đánh thức cô dậy, nhưng hắn vẫn không có cách nào phủ nhận, lúc nhìn thấy cô, hắn luôn cảm thấy kỳ động dục cứ mãi im lặng không có động tĩnh gì của mình đến rồi.
Kiềm chế, kiềm chế… hắn kiềm chế lâu như vậy, hôm nay chỉ là lấy chút phúc lợi cho mình thôi, chắc là… cũng không có vấn đề gì lớn nhỉ.
Trời dần sáng, đuôi rắn cũng đã khôi phục lại thành hình dáng chân người, hắn tự an ủi mình trong lòng xong, một cái tay khác lại nắm lấy tiểu huynh đệ đã ngẩng đầu lên của mình.
Tưởng tượng cô đang ở dưới người mình, hắn lại lần nữa hít sâu mùi vị ngọt ngào trên người cô, thở dài thoải mái.
Vào năm trăm năm trước, Nại Hà vĩnh viễn cũng không ngờ, sẽ có một ngày bản thân hắn lại biến thái như vậy.
Không sai, đây chính là biến thái!