Chương 661: Cua đổ người đàn ông có đuôi rắn (58)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 774 chữ
- 2022-02-08 03:44:09
Nại Hà…
Phong Quang quay đầu lại không chắc chắn gọi cái tên này.
Hắn sờ đỉnh đầu cô:
Là anh.
Thật sự là anh sao!
Cô kích động xoay người lại nhảy lên ôm lấy hắn, cả người giống như con gấu Koala treo trên người hắn, đáng thương nói:
Em cứ tưởng là chỉ có chết đi mới có thể gặp được anh…
Để cho Phong Quang có thể sống lâu thêm một chút, cho nên anh đến tìm Phong Quang đây.
Nại Hà mỉm cười, nụ cười này tuy là vô cùng nhạt nhưng cũng có thể nhìn ra được sự lưu luyến dịu dàng trong mắt hắn.
Là ngươi… cái người ở địa phủ đó…
Vết thương của Quân Dục không ngừng chảy máu, hình như hắn ta vẫn chưa nghĩ đến việc phải cầm máu. Hắn ta nhớ ra rồi, người đàn ông ôm Phong Quang vào lòng này chính là người năm trăm năm trước đã chặn hắn ở địa phủ.
Hạ Yên Vũ vội vàng chạy tới bên cạnh Quân Dục, đỡ cơ thể không chịu đựng được sắp ngã xuống đất của hắn ta.
Vân Tế đột nhiên hỏi Phong Quang:
Em là A Noãn… thật như vậy sao?
Cô ấy là Phong Quang.
Nại Hà nhìn về phía Vân Tế, thu lại ý cười, chỉ còn lại hơi thở tĩnh lặng:
Cô ấy cũng chỉ là Phong Quang mà thôi.
Nói cách khác, cái gọi là kiếp trước kia căn bản không quan trọng.
Phong Quang hoàn hồn lại từ sự kinh ngạc khi thấy Nại Hà. Cô tụt từ trên người Nại Hà xuống, quét mắt qua từng người tại đây. Cô cười với Quân Dục và Vân Tế:
Tôi có phải là A Noãn hay không thì đã sao? Dù sao các người đều thích Yên Vũ, cũng chỉ là vì con người em ấy, không phải bởi gương mặt em ấy, không phải sao?
Nại Hà lạnh lùng mở miệng:
Nếu như Phong Quang không muốn cô ta có gương mặt giống với em….
Này, dừng lại!
Phong Quang nhìn ánh mắt tối đi của hắn là biết hắn có ý tưởng tàn bạo gì:
Em ấy là em gái của em, anh không thể làm bậy!
Trong đôi mắt xinh đẹp của Nại Hà lộ ra tia thất vọng.
Vân Tế đột nhiên cất tiếng cười nhẹ:
Không… làm sao có thể như vậy được? Phong Quang em làm sao có thể ở bên hắn? Em có biết không? Hắn là….
Tôi biết, tôi đều biết hết cả.
Phong Quang ngắt lời Vân Tế, ngữ khí của cô mang theo một sự cương quyết không cho người ta vặn lại:
Nại Hà là thân phận gì tôi rất rõ ràng, nhưng tôi không hề cảm thấy một điểm này có thể dọa được tôi.
Vân Tế nghẹn họng lại, hắn hiểu, cô thật sự sẽ không so đo thứ nửa thần nửa yêu, giống như buổi tối ngày hôm đó sau khi phát hiện ra thân phận thật của hắn, thái độ của cô cũng không có chút thay đổi nào.
Nại Hà liếc nhìn Hạ Yên Vũ, lại nhìn về phía Vân Tế, nửa là châm biếm nửa là đùa giỡn nói:
Vân Tế, đại tướng quân của Ma giới, ta biết ngươi. Năm trăm năm trước chúng ta có duyên gặp mặt một lần ở địa phủ, ngươi là nửa người nửa ma, cho nên ta nhớ rất rõ ràng khí tức của ngươi.
Phong Quang vốn còn muốn khen Nại Hà có trí nhớ tốt. Kết quả vừa nghe thấy câu nói sau cùng này, cô ngẩn ra một chút, tiếp đó nắm chặt lấy tay Nại Hà:
Em cảnh cáo anh đừng có suy nghĩ kỳ quái gì đấy!
Nại Hà chớp chớp mắt, không hiểu suy nghĩ kỳ quái cô nói là cái gì.
Phong Quang nhìn dáng vẻ thuần khiết của hắn, miễn cưỡng nói với mình phải yên tâm, bởi vì chuyện của Đường Tiểu Nhạc và Trần Hải Đường mà bây giờ cô cứ thần hồn nát thần tính.
Vân Tế nhìn Nại Hà rất lâu, cuối cùng lộ ra một nụ cười thoải mái:
Đối với ngươi, ta cũng nhớ rất sâu, thủ đoạn của ngươi… thật có thể nói là làm ta bội phục.
Hắn nói bội phục, dĩ nhiên là chuyện Nại Hà có thể cướp đi sự yêu thích của Phong Quang từ trên tay hắn.
Nại Hà cũng gật đầu cười khẽ:
Không phải thủ đoạn của ta lợi hại, mà là bởi vì…. ta gặp được Phong Quang ở thời điểm thích hợp nhất, Phong Quang có thể đến địa phủ gặp ta, còn phải đa tạ mấy vị.