Chương 674: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (9)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 767 chữ
- 2022-02-08 03:44:10
Vân Tước đáp:
Giờ này thì có lẽ... cô gia đang ở vườn thuốc.
Vậy được, em mang điểm tâm qua đó đi.
Công chúa... người không đi gặp cô gia sao?
Phong Quang cười rất không có thành ý:
Bọn ta ngày nào chẳng nhìn thấy nhau, cũng chẳng vội một lúc này, em đi tìm Tô Phạt trước đi, ta đi dạo quanh đây trước đã.
Nhưng mà, công chúa...
Được rồi, ta chỉ muốn đi dạo ở đây, có khi lại tìm được một chút ký ức thì sao?
Vậy... được ạ. Nếu công chúa gặp chuyện gì hay lạc đường thì cứ hỏi những người khác đường tới thư phòng của viện trưởng. Thư phòng của viện trưởng ở phía trước, em sẽ tới đó tìm công chúa.
Cô đồng ý liên tục:
Rồi, rồi, ta biết rồi.
Vân Tước sờ lên gáy mình, sau đó mang theo tâm trạng không yên tâm xách theo hộp đồ ăn đi xa dần.
Viện trưởng học viện...
Vậy chắc chắn là quen biết rất nhiều người rồi.
Phong Quang nhìn về hướng mà Vân Tước chỉ cho mình. Cô mỉm cười, không do dự mà đi về phía đó. Dọc đường đi cô cũng gặp không ít đệ tử, nhưng những người đó vừa nhìn thấy cô là lập tức trốn ra xa như thể cô là mãnh thú, hồng thủy vậy.
Đối với việc này, tuy Phong Quang cảm thấy nghi hoặc trong lòng nhưng cũng nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, đoán có lẽ là trước đây cô sợ đám đệ tử không nghe lời này làm Tô Phạt đau đầu nên đã cảnh cáo họ không ít.
Cô tùy tiện túm lấy một tên đệ tử hỏi thư phòng của viện trưởng ở lầu mấy, tên đệ tử kia như bị dọa vỡ mật, vội đáp là lầu ba. Phong Quang đi lên lầu ba, rất nhanh liền thấy được một căn phòng mở cửa. Cô đi vào mà không hề cố kỵ gì, vừa vào đã thấy một ông lão râu tóc hoa râm đang ngồi bên bàn làm việc.
Xin hỏi, ngài là viện trưởng tiên sinh phải không?
Nghe thấy có người hỏi, ông lão liền rời mắt khỏi một đống văn kiện cần xử lý, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phong Quang thì sợ tới mức đánh rơi cả bút:
Đúng vậy công chúa, sao người lại tới đây thế?
Ta... muốn tới đây chơi.
Cô chột dạ cười cười.
Mời công chúa ngồi.
Ông lão đợi Phong Quang ngồi xuống cái ghế dựa ở đối diện bên kia bàn làm việc xong mới lại hỏi:
Nghe nói Công chúa vừa mới tỉnh lại, sao không ở trong phủ nghỉ ngơi thêm một thời gian vậy?
Ở trong nhà mãi cũng buồn nên mới định ra ngoài đi dạo.
Công chúa tới tìm Tô tiên sinh phải không, để lão phu gọi Tô tiên sinh tới đây.
Thấy ông lão định đứng lên, Phong Quang vội vàng ngăn cản:
Không cần đâu, mục đích chính của ta hôm nay chỉ là tùy tiện đi dạo một chút mà thôi.
Cũng đúng, dù sao Công chúa cũng đã mất trí nhớ...
Cô ngước mắt lên:
Sao viện trưởng lại biết ta mất trí nhớ thế?
Ông lão ngẩn ra, sau đó trả lời với vẻ tự nhiên:
Là ta nghe Tô tiên sinh nói. Mấy ngày qua, hầu như ngài ấy đều ở phòng thuốc nghiên cứu xem làm thế nào để giúp Công chúa khôi phục ký ức mà.
Thì ra là thế.
Phong Quang chỉ mỉm cười.
Ông lão cũng chẳng biết cô có tin thật hay không, hơi vuốt chòm râu, quyết đoán chuyển sang chuyện khác:
Công chúa mất trí nhớ nên chắc cũng quên lão phu là ai rồi. Lão phu tự giới thiệu một chút, ta là viện trưởng của học viện này, Thái Bạch Kim Tinh.
Ông là Thái Bạch Kim Tinh!
Phong Quang kinh ngạc, lại cảm thấy biểu hiện của bản thân có hơi kích động thái quá thì lại hắng giọng, ưu nhã nói tiếp:
Thì ra viện trưởng là Thái Bạch Kim Tinh, Phong Quang thất lễ rồi.
Thái Bạch Kim Tinh là nhân vật thần thoại mà khi cô còn trẻ đã nghe kể không ít, bây giờ gặp mặt, cũng khó trách cô lại tỏ ra kích động như thế.
Thiên giới này mặc dù có hơi khác so với thần thoại nhưng cũng có rất nhiều giả thiết tồn tại dựa trên cốt truyện thần thoại cũ. Thần thoại vốn là những truyện không có thật, mà trong cuốn tiểu thuyết này cũng chỉ là hư ảo thêm một chút nữa mà thôi.