Chương 690: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (27)


Tô Phạt hơi dừng lại vì vấn đề cô hỏi quá bất ngờ, nhưng rất nhanh, hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng:
Tại sao Phong Quang lại hỏi vấn đề này thế?



Chỉ đột nhiên nghĩ tới chẳng phải đêm qua chúng ta đã... Thế nên ta muốn hỏi một chút, lỡ như ta có hài tử thật thì sao?
Phong Cảnh lộ ra vẻ thẹn thùng, dường như cô đang vô cùng chờ mong một đứa con vậy.

Hắn đáp:
Chúng ta sẽ không có con.



Tại sao?
Cô âm thầm siết chặt cái thìa, cảm thấy vô cùng khẩn trương với đáp án kế tiếp của hắn.


Bởi vì...
Ánh mắt Tô Phạt hơi thất thần, cuối cùng, trong giọng nói của hắn nhiễm một phần áy náy:
Phong Quang, ta thực xin lỗi. Ngày trước , trong thời gian nghiên cứu thuốc, ta đã dùng nhầm một loại thuốc độc, thế nên... ta không thể cho nàng một đứa con được.


Câu trả lời này làm Phong Quang ngây người hồi lâu, nhưng mà cô cũng không định sẽ tin vào chuyện đó.

Hắn vươn tay nhẹ xoa mặt cô, thần sắc đê mê xuất hiện trên gương mặt hoàn mỹ của hắn làm người ta không nhịn được mà cảm thấy đau lòng:
Chuyện này, ta đã nói với Phong Quang vào ngày chúng ta thành thân rồi, chỉ có điều Phong Quang đã quên mất rất nhiều chuyện, nhưng nếu Phong Quang để ý chuyện này, chúng ta có thể...



Có thể cái gì?
Cô ngước mắt nhìn hắn, cực kỳ chờ đợi hắn nói ra câu chúng ta có thể ly hôn.

Hắn cười nói:
Chúng ta có thể nhận con nuôi, cho dù con trai hay con gái, chỉ cần Phong Quang thích thì ta đều có thể tìm về cho nàng được.


Những lời này của hắn làm cô phải im lặng hồi lâu. Cô không hiểu, nếu hắn đã bằng lòng cùng cô nhận nuôi con thì tại sao... tại sao lại bài xích con ruột của mình như thế chứ?

Đương nhiên Phong Quang không hiểu nổi rồi. Con ruột và con nuôi tóm lại là không giống nhau, cho dù là bị vô sinh ngoài ý muốn... thì cô cũng sẽ không buồn sầu như thế, không phải sao?

Tô Phạt cười hỏi:
Nếu Phong Quang thích trẻ con thì giờ ta có thể tìm một đứa trẻ thích hợp về cho nàng.



Không cần...
Phong Quang lắc đầu:
Ta cũng chỉ thuận miệng nhắc tới chuyện con cái thôi. Ta cảm thấy... cuộc sống chỉ có hai chúng ta cũng khá ổn rồi.



Đúng thế, chỉ có ta và Phong Quang cũng khá ổn mà.
Tô Phạt cười thỏa mãn.

Trái tim Phong Quang lạnh như băng.

Bọn họ không ở Thiên Cung lâu lắm, sau khi chào tạm biệt Thiên Đế và Thiên Hậu thì lại quay về Vị Danh Cư.

Trong Vị Danh Cư, Phong Quang ngồi trên ghế đá dưới bóng cây quế, không động vào một miếng bánh nào ở trước mặt, khăn tay đã bị cô vò cho nhàu nát. Cô còn đang suy nghĩ về lúc cô rời đi, mẫu hậu nhìn cô với thần sắc thống khổ và ra sức nhẫn nhịn, phụ hoàng của cô thì trầm mặc. Lần đầu tiên gặp thì cô còn khó hiểu, nhưng giờ nghĩ lại, chắc họ đã biết rồi.

Bọn họ biết cô bị Tô Phạt giữ ở bên cạnh là vì muốn lợi dụng cô, nhưng yêu thương trong mắt họ không hề giống như làm bộ, vậy tại sao cha mẹ cô lại mặc kệ cô bị Tô Phạt nhốt ở bên người hắn như thế chứ? Lý do chỉ có một, đó là cho dù là Thiên Đế hay Thiên Hậu, dù họ là người tôn quý nhất trong tam giới này, bọn họ cũng không có cách nào đấu thắng Tô Phạt cả...

Phong Quang soi lại cốt truyện, trong cốt truyện cũng không miêu tả nhiều về Thiên giới, càng không hề nhắc tới nhân vật có tên Tô Phạt này... Vậy rốt cuộc hắn có thân phận gì? Cái gọi là thiên nhãn đã trở thành vô tác dụng rồi, Phong Quang cố gắng suy nghĩ xem phải làm gì mới đánh thức Hệ thống chủ được...


Công chúa, điểm tâm không ngon miệng hay sao ạ?
Vân Tước đứng sau lưng Phong Quang hồi lâu, thấy Phong Quang lúc thì nhíu mày, lúc thì vẻ mặt ngưng trọng, nhưng lại không hề động vào món bánh hoa quế mà ngày thường cô thích ăn nhất nên Vân Tước thấy vô cùng kỳ lạ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.