Chương 710: Cua đổ tiên sinh dạy học ở thiên giới (48)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 786 chữ
- 2022-02-08 03:44:14
Chung Nhiên nói:
Chỉ cần nàng chết rồi thì ta sẽ biết được, rốt cuộc vị trí của nàng ở trong lòng ta là gì.
Là hứng thú nhất thời hay là thích thực sự, chỉ cần cô chết đi rồi, hắn có thể hiểu rõ hết thảy.
Hắn nghĩ như thế.
Phong Quang im lặng hồi lâu rồi chợt bật cười:
Được thôi, ngươi giết ta đi, dùng cái chết của ta để chứng minh thái độ tình cảm của ngươi với ta rốt cuộc là gì.
Cô cười vô cùng châm chọc. Cô biết, nếu hắn muốn giết mình thì dù có làm gì, cô cũn không thoát được. Bản lĩnh của người đàn ông này quá lớn, lòng dạ lại quá sâu, cô căn bản không phải đối thủ của hắn.
Thực ra, cô không bận tâm tới sống chết của mình vì còn có một nguyên nhân rất đơn giản khác, đó là vì cô có Hệ thống chủ tồn tại. Cho dù cô chết thì cũng sẽ quay lại không gian màu trắng kia, cùng lắm thì nhiệm vụ này thất bại mà thôi. Nếu là trước đây thì chắc chắn cô sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng người đàn ông này không phải người bình thường, chỉ cần hắn không xác định được việc hắn thích cô thì nhiệm vụ của cô sẽ vĩnh viễn không thể nào hoàn thành được.
Hắn cũng đã nói, hắn phải chờ cô chết rồi mới biết được hắn có thích cô thật hay không.
Nhưng mà nàng sợ đau...
Chung Nhiên bỗng nhiên nói một câu với vẻ mặt không cảm xúc gì, dường như hắn đang do dự.
Hắn do dự thì Phong Quang lại càng chấp nhất hơn:
Làm ta chết có trăm ngàn cách, cũng có không ít cách khiến người ta không cảm nhận được cái đau, huống chi, ngươi thực sự lo lắng ta có sợ đau hay không ư?
Cô chỉ cảm thấy những lời đó quá châm chọc, giống như người luôn coi mạng người như rác như hắn sao lại đi quan tâm cô có sợ đau hay không cơ chứ?
Chung Nhiên trầm mặc không nói gì.
Phong Quang cười, lấy chủy thủ ra, ném vỏ dao xuống. Cô tới gần hắn, đặt chủy thủ vào tay hắn, lại nhắm mũi dao về phía ngực mình:
Ngươi nhìn đi, ngươi chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức một chút thôi là ta có thể chết rồi.
Tay Chung Nhiên run lên, hắn rất muốn lùi về sau một bước, nhưng hắn vẫn không lùi:
Nàng sẽ rất đau.
Hắn vẫn chỉ nói một câu như thế, dường như nếu nói nhiều hơn thì cô sẽ sợ hãi mà rời xa hắn thêm một bước và đồng ý cùng bất tử với hắn vậy.
Nhưng Phong Quang không lùi ra sau, cô còn đến gần hơn một bước, mũi kiếm đâm vào da thịt trên ngực cô nhưng cô vẫn cười vô cùng xinh đẹp:
Ta không sợ đâu. Chung Nhiên, ngươi sợ à?
Cô đã sớm bảo Hệ thống chủ đóng lại cảm giác đau của thân thể, thế nên, cô chẳng hề cảm nhận được sự đau đớn nào.
Phong Quang đang đánh cược, cô đánh cược sau khi cô chết, người đàn ông này sẽ phát hiện ra rằng hắn thích cô, như thế, ít nhất Hệ thống chủ cũng sẽ đồng ý chia cho cô một nửa điểm tích lũy.
Nếu nàng chết, có thể ta sẽ đi tìm một người làm ta thấy hứng thú khác.
Ta hiểu, cho dù ngươi muốn làm gì thì lúc đó ta cũng chẳng nhìn thấy được nữa rồi.
Phong Quang nắm lấy tay cầm chủy thủ của hắn:
Chung Nhiên, đây là một ván cược khổng lồ, ta đã bước vào rồi. Hiện tại, ta mời ngươi đặt cược.
Dứt lời, cô liền nắm lấy tay hắn và dùng sức đẩy mạnh một cái, lưỡi dao cắm thẳng vào ngực cô, màu máu đỏ tươi nhanh chóng nhuộm đẫm chiếc váy đỏ mà cô mặc trên người, cô chỉ cảm thấy sức lực dần dần rút đi chứ không hề cảm thấy đau đớn.
Phong Quang yếu ớt chớp mắt, thân mình mềm nhũn, nghiêng người ngã ra. Khi thân thể chuẩn bị chạm mặt đất, Chung Nhiên đã ôm lấy cô.
Cô cười:
Ngươi nhìn đi, chết thực ra rất đơn giản, hiện tại... trong lòng ngươi đã có đáp án hay chưa?
Không có.
Hắn trả lời rất thản nhiên, chủy thủ dính đầy máu đã rơi xuống đất từ lâu, vẻ mặt hắn như một cái giếng cổ không hề có gợn sóng, không nhìn ra là đang vui hay giận, cũng chẳng thấy một chút cảm xúc nào khác cả.